Container Icon

Quá xa xỉ! Thì ra đây chính là cách mà triều đình xưa sử dụng trầm hương

 

 


Lịch sử văn hóa hương của Trung Quốc thực sự rất rực rỡ. Triều đình xưa luôn là trung tâm phân phối các loại gia vị chất lượng cao. Câu chuyện về hoàng đế và hương trầm vừa bí ẩn vừa thú vị.

Sự theo đuổi tột cùng của việc tận hưởng cuộc sống và trải nghiệm tâm linh đã khiến trầm hương trở thành một phần không thể thiếu trong mọi chi tiết cuộc sống của giới quý tộc trong cung đình.



- Nhà Tùy -

Trong "Sách tạp ký Duy Dương" có ghi chép rằng vào đêm giao thừa, Hoàng đế Dương Quang của nhà Tùy sẽ xây dựng hàng chục "núi lửa" trong nhiều sân của cung điện. Mỗi "núi lửa" được tạo thành từ nhiều xe gỗ trầm hương, khiến nó trở thành một ngọn núi gia vị thực sự.



Trong quá trình đốt, liên tục thêm Jiajian vào. Được làm từ hoa Gia Hương, Trần Mộc và các loại hoa thuốc khác và cũng có thể dùng làm thuốc.


Ngọn lửa cao tới vài feet và mùi thơm lan tỏa hàng chục dặm.

Chỉ trong một đêm, đã sử dụng hết hơn 200 thùng trầm hương và hơn 200 viên đá Giáp Kiếm. Không cần phải thắp đèn trong phòng. Có hơn một trăm hạt châu quý giá được treo, và nó còn sáng hơn ban ngày.

Ngoài nhận thức vốn có của chúng ta về cuộc sống xa hoa của Hoàng đế Dương Quảng thời nhà Tùy, thì việc tiêu dùng lớn như vậy trong lễ mừng năm mới của triều đình thực ra không có gì đáng ngạc nhiên ở thời đại thịnh vượng của nhà Tùy.

"Ký sự Dương Đế khai vận" ghi lại: Khi Tùy Dương Đế đi thuyền từ Đại Lương (nay là Khai Phong) đến Hoài Khẩu (Hoài An), mùi thơm của nó lan tỏa trong phạm vi mười dặm bất cứ nơi nào thuyền gấm của ông đi qua.



- Nhà Đường -

Việc sử dụng gia vị và hương liệu của các quan chức nhà Đường thực sự có thể được mô tả là cực kỳ xa hoa.

Người ta kể rằng hoàng đế nhà Đường "mỗi lần muốn vào cung đều mượn đất có long não và nghệ", và mãi đến thời vua Đường Huyền Tông, tục lệ này mới bị bãi bỏ.

Trước khi nói chuyện với người khác, vua Ninh sẽ nhai trầm hương hoặc xạ hương trong miệng trước, "hễ mở miệng nói chuyện, mùi thơm sẽ lan tỏa khắp bàn".

Từ đó ta có thể thấy rằng trầm hương chính là tổ tiên của kẹo cao su!



Hoàng tộc là như vậy, các quan lại có quyền thế cũng không muốn bị bỏ lại phía sau.

Nổi tiếng nhất là "Tứ Hương Các" của Dương Quốc Trung, "dùng trầm hương làm đình, gỗ đàn hương làm lan can, xạ hương và trầm hương để trang trí tường bằng bùn". Thậm chí còn xa hoa hơn cả Trầm Hương Các ở cung điện hoàng gia.


Mặc dù những ghi chép này là hư cấu, nhưng ít nhất chúng cũng phản ánh bối cảnh xã hội về việc sử dụng rộng rãi các loại gia vị hoặc nguyên liệu thơm vào thời nhà Đường.

Dưới thời vua Trung Tông, các quan lại quyền thế như anh em Tông Sở Kha, Cơ Sở Nê, Ngô Tam Tư và họ hàng của Vi hoàng hậu thường tổ chức các buổi họp mặt trang trọng, "mỗi người đều mang theo một loại hương nổi tiếng để so chất lượng, gọi là hương đấu".


Trong xã hội nhà Đường, cả nam giới và phụ nữ đều thích dùng nước hoa nổi tiếng và tắm bằng nước thơm. Ngay cả việc Lưu Trọng Anh “không mặc quần áo có nước hoa” cũng được coi là bằng chứng cho thấy ông “giữ gìn phép tắc và phép lịch sự”.

Sự phổ biến của việc sử dụng gia vị có thể thấy từ điều này.

Hầu hết các hoàng đế thời nhà Đường đều là Phật tử sùng đạo và coi trầm hương là báu vật để dâng lên Đức Phật!




- Nhà Tống -

Triều đình nhà Tống sử dụng một lượng lớn trầm hương trong các nghi lễ và hoạt động hiến tế. Tài liệu tài liệu nổi tiếng hơn bao gồm "Truyện Thiên Tường" của ông Đinh Duy dưới thời trị vì của Hoàng đế Chân Tông nhà Bắc Tống, ghi lại việc sử dụng một lượng lớn trầm hương và nhũ hương trong các hoạt động Đạo giáo của Chân Tông như điềm lành trên sách trời, Phong Sơn và việc xây dựng cung điện, đền chùa.

Ngoài ra, các học giả và trí thức cũng yêu thích hương thơm.



在南宋,有几首诗说:“有客过丈室,呼儿具炉熏。清谈似微馥,妙处渠应闻。沉水已成烬,博山尚停云。斯须客辞去,趺坐对余芬。”

许棐诗云:“客来无可款,石炉添水沉。”

由上述文献充分显示,宋代文人与士大夫清谈之时或友人来访时,都是以焚烧沉香与泡壶好茶来款待朋友,这成为当时最基本的礼仪。





宋朝著名的《清明上河图》,描绘了北宋时期,汴京的繁华街景。

在熙熙攘攘的街道上,有“刘家上色沉檀楝香”的招牌,可见当时沉香与檀香不仅在皇室、权臣、士大夫与文人中流行,而且也是民间重要的生活物资之一。




宋代宫廷大内、巨宅深院,无处不以熏香添雅。

在宋徽宗的画作中,描绘了品香的场景,让后人能够感受到,沉香给宋代士人生活的温存。



- 清朝 -

清代,沉香使用非常频繁,数量众多,并且有一个专门用于储存沉香的仓库。

从记录上看,主要是广储司茶库、户部颜料库和造办处库房。

其中,广储司茶库是清宫中贮藏沉香的主要机构。



据文献记载,清代宫廷按照等级规制,每月向妃嫔分发一定数量的沉香,由内务府派发,按月领取,还有一部分用于入药及祭祀等方面,用于制作器具的沉香相对较少。



后宫中的沉香多被大量用来制作古代化妆品护肤品的香料,世传的“江南李主帐中香”,就是用沉香一两加上十枚鸭梨取汁蒸而得之,清宫的妃嫔们在沐浴时也会加入一定的沉香以增加体香。

最受乾隆溺爱的香妃,据传是日日用沉香洗澡,积年累月才使身上时刻带着一股芳香。



热衷于养生的慈禧太后,每年秋冬季节都用沉香煮水泡茶。


-------------------------*****--------------------------




中国香文化史是一部璀璨历史,古代宫廷一直是高品质香料的集散地,帝王与香的故事既神秘又有趣。

对生活享受与精神体验的极致追求,使得沉香融入到宫廷贵族生活的每一个细节。



- 隋朝 -

《杜阳杂编》中记录,隋炀帝杨广每到大年三十晚上,都要在宫殿的数个天井搭设数十个“火山”,每一座“火山”都是由数车沉香堆聚而成,是为名副其实的香料山。



焚烧中不断增添甲煎——甲香和沉麝诸药花物制成,亦可入药。

火焰数丈高,香飘几十里。

一个晚上,就用掉了沉香二百余乘,甲煎二百余石,房中不需要点灯火,悬挂宝珠百余个,比白天还要明亮。

除了咱们对隋炀帝杨广奢靡生活的固有认知,这样巨大的消耗,作为宫廷的新年庆贺,在繁盛的隋朝,其实是不足为怪的。

《炀帝开河记》记载:隋炀帝自大梁(今开封)至淮口(淮安),锦帆过处,香闻十里。



- 唐朝 -

唐代权贵对香料或香材的应用真正能够称得上是奢侈之极。

据说,唐朝天子“宫中每欲行幸,即先以龙脑、郁金藉地”,直到宣宗时,才取消了这类惯例。

宁王与人谈话之前,都会先将沉香、麝香嚼在口中,“方启口发谈,香气喷于席上”。

由此可见,沉香是口香糖的鼻祖啊!!



王室云云,权臣也不甘后人。

最著名者当属杨国忠的“四香阁”,此阁“用沉香为阁,檀香为栏,以麝香、乳香为泥饰壁”,甚至比皇宫中的沉香亭更为奢华。



这些记载尽管属于小说家言,但它至少反映了唐代广泛应用香料或香材的社会背景。

中宗时,宗楚客兄弟、纪处讷、武三思以及皇后韦氏诸亲属等权臣常举办雅会,“各携名香,比试优劣,名曰斗香。”


在唐朝社会中无论男女,都讲求名香薰衣,香汤沐浴,以至柳仲郢“衣不薰香”,竟被作为“以礼法自持”的证据。

使用香料风气的兴盛可知。

唐代皇帝多笃信佛教,将沉香作为珍贵的供佛宝物!




- 宋朝 -

宋朝宫廷在礼仪与祭祀活动上应用大量的沉香,较著名的文献材料有北宋真宗时期丁谓先生的《天香传》,其中记录了真宗之天书祥瑞、封禅、建宫观等崇道活动时使用大量的沉水香与乳香。

此外,文人与士大夫也是爱香成风。



在南宋,有几首诗说:“有客过丈室,呼儿具炉熏。清谈似微馥,妙处渠应闻。沉水已成烬,博山尚停云。斯须客辞去,趺坐对余芬。”

许棐诗云:“客来无可款,石炉添水沉。”

由上述文献充分显示,宋代文人与士大夫清谈之时或友人来访时,都是以焚烧沉香与泡壶好茶来款待朋友,这成为当时最基本的礼仪。





宋朝著名的《清明上河图》,描绘了北宋时期,汴京的繁华街景。

在熙熙攘攘的街道上,有“刘家上色沉檀楝香”的招牌,可见当时沉香与檀香不仅在皇室、权臣、士大夫与文人中流行,而且也是民间重要的生活物资之一。




宋代宫廷大内、巨宅深院,无处不以熏香添雅。

在宋徽宗的画作中,描绘了品香的场景,让后人能够感受到,沉香给宋代士人生活的温存。



- 清朝 -

清代,沉香使用非常频繁,数量众多,并且有一个专门用于储存沉香的仓库。

从记录上看,主要是广储司茶库、户部颜料库和造办处库房。

其中,广储司茶库是清宫中贮藏沉香的主要机构。



据文献记载,清代宫廷按照等级规制,每月向妃嫔分发一定数量的沉香,由内务府派发,按月领取,还有一部分用于入药及祭祀等方面,用于制作器具的沉香相对较少。



后宫中的沉香多被大量用来制作古代化妆品护肤品的香料,世传的“江南李主帐中香”,就是用沉香一两加上十枚鸭梨取汁蒸而得之,清宫的妃嫔们在沐浴时也会加入一定的沉香以增加体香。

最受乾隆溺爱的香妃,据传是日日用沉香洗澡,积年累月才使身上时刻带着一股芳香。



热衷于养生的慈禧太后,每年秋冬季节都用沉香煮水泡茶。

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 comments:

Post a Comment