Container Icon

香道 - Hương đạo


听说过茶道,还有日本的花道(没错,就是樱木花道),没想到香也是一种道,也是一种学问。这套香道资料将让大家更深入的了解“香”。

Tôi đã nghe nói đến trà đạo và cắm hoa Nhật Bản (vâng, đó là cách cắm hoa Sakuragi), nhưng không ngờ rằng hương cũng là một loại Đạo và một loại tri thức. Bộ thông tin về hương này sẽ giúp mọi người hiểu sâu hơn về “hương thơm”.

香道,是历史悠久的中国传统生活艺术的升华,多流行于中国古代贵族士大夫及文人阶层,通过识香,六根感通、香技呈现和香法修练等环节,并在相对规范的程序中,使人体会人生和感悟生活的一种高品味的修行。

Đạo Hương là sự thăng hoa của nghệ thuật sinh hoạt truyền thống lâu đời của Trung Quốc, được giới quý tộc, quý tộc và văn nhân Trung Quốc cổ đại ưa chuộng thông qua các bước nhận biết hương, hiểu sáu căn, trình bày kỹ thuật thắp hương và hành hương. và theo một quy trình tương đối chuẩn hóa, Đó là một phương pháp thực hành cao cấp cho phép mọi người trải nghiệm và trân trọng cuộc sống.

香,不仅芳香养鼻、颐养身心,还可祛秽疗疾、养神养生。端午节期间,中国民间更有在端午节挂香袋、戴艾蒿的习俗。

Hương thơm không chỉ có tác dụng dưỡng mũi, nuôi dưỡng cơ thể và tinh thần mà còn có tác dụng tẩy uế, chữa bệnh, bồi bổ tinh thần và sức khỏe. Trong Lễ hội Thuyền rồng, người Trung Quốc có phong tục treo túi và đeo ngải cứu trong Lễ hội Thuyền rồng.

人类对香的喜好,乃是与生俱来的天性。香,在馨悦之中调动心智的灵性,于有形无形之间调息、通鼻、开窍、调和身心,妙用无穷。

Sở thích về hương thơm của con người là bẩm sinh. Hương thơm huy động tinh thần của tâm trí một cách dễ chịu và vui vẻ. Nó điều hòa hơi thở, làm thông mũi, mở mang đầu óc và hài hòa cơ thể và tâm trí theo cả những cách hữu hình và vô hình.


历史

中国人用香的历史非常早,中国用香的文明可概括为:肇始于春秋战国,滋长于秦汉两朝,完备于隋唐五代,鼎盛于宋元明清。
早在先秦时期,香料就被广泛应用于中国古人的生活。从士大夫到普通百姓,都有随身佩戴香囊和插戴香草的习惯。
汉代,名医华佗就用丁香、百部等药物制成香囊,悬挂在居室内,用来预防肺结核病。现代流行的药枕之类的保健用品,都是这种传统香味疗法的现代版。
汉代之前用香以汤沐香、礼仪香为主,博山式的熏香文化大行其道。
隋唐五代不仅用香风气大盛,又因为东西文明的融合,更丰富了各种形式的行香诸法。
中医传统中一直运用植物熏蒸法治疗各种疾病。民间更有在端午节挂香袋、戴艾蒿、斗百草的习俗,到了唐代更有品香、闻香、斗香之说。
香道发展鼎盛时期的宋代,用香成为普通百姓追求美好生活不可或缺的一部分。生活中随处可见香的身影。街市上有“香铺”、“香人”,还有专门制作“印香”的商家,甚至酒楼里也有随时向顾客供香的“香婆”。
在宋代,也有将香药调入饮食而作成香药果子、香药糖水,并调龙脑、麝香入“龙凰茶园”中。而制作名贵的墨锭,也常调入龙脑、麝香。在《武林旧事》卷六中,也有以沈香水饮用的记载。
宋元时,品香与斗茶、插花、挂画并称,为 上流社会优雅生活中怡情养性的‘四般闲事’。 由于士大夫对物质与精神生活的追求,且着力从精神层面励励倡导与提领,中国传统文化中的琴棋书画以及美食、酒、茶等都完成了奠基,呈现出博大雄浑的态势。熏香至此也成了一门艺术,达官贵人和文人墨客经常相聚品香,并制定了最初的仪式。专门研究香的来源、载体、工具和制香法的各式香书、香谱也在此时出现。
至明代,香学又与理学、佛学结合为‘坐香’与‘课香’,成为丛林禅修与勘验学问的一门功课。佛门与文人营建香斋、静室与收藏宣德炉成为时尚。
明代医家李时珍用线香“熏诸疮癣”。在清宫医药档案中,慈禧、光绪御用的香发方、香皂方、香浴方等更是内容丰富。
清三代盛世,行香更加深入日常生活,炉、瓶、盒三件一组的书斋案供以及香案、香几成为文房清玩的典型陈设。
之后,随着满清王朝与国民党政府的腐朽没落,军阀割据战乱频仍,加之西方文化的侵入,而致国势日渐衰微。人民群众的精神生活趋于萎顿粗疏,香席文化的仪式与诗词乐舞等纯粹的艺术形式一样已日渐式微,至此香道逐步淡出了普罗大众的视野。
如今,改革开放已逾三十载,社会昌明,国运强盛,人心思善,正是整理恢复传统文化的大好时节,香道作为传统文化不容忽视的一枝,正亟待广大有识之士与学者的共同挖掘、整理和复兴。




作用

好香不仅芬芳,使人心生欢喜,而且能助人达到沉静、灵动的境界,于心旷神怡之中达于镇定。
从中医药学的角度来说,香疗当属外治法中的“气味疗法”。各种木本或草本类的芳香药物,通过燃烧所产生的气味,可起到免疫避邪、杀菌消毒、醒神益智、润肺宁心等作用。
选香用香上好的香料主要有沉香、檀香、龙涎香、麝香等。品味香气是最直接也是较为可靠的鉴别方法。
由于不同的香味风格各异,没有统一的鉴别方法,但品质较好的香,其香气一般都具有以下特点:清新,爽神,久用也不会有头晕的感觉;醒脑提神,有愉悦之感,但并不使人心浮气躁;香味醇和,浓淡适中,深呼吸也不觉得刺鼻;香味即使浓郁,也不会感觉气腻,即使恬淡,其香也清晰可辨;天然香料做的香,常能感觉到在芳香之中透出一些轻微的涩味和药材味。



传统用途


药用养生
香做为药用的起源极早,在经典中,就有以牛头旃檀作为药用的记载。当初提婆达多唆阿阇世王谋杀佛陀,从灵鹫山推下巨石要压死佛陀。他们的计谋虽然未得逞,佛陀的脚却被碎石击中而流血。当时的医王侍缚迦为佛陀诊察之后,认为只有以牛头檀栴为医方才能医治。但是此香极为珍贵稀有,一般拥有的人也只有国王求索时才敢献出。当时有一个卖香的商人,听说此香能治佛伤,于是甘愿冒着生命的危险,欢喜奉上此香,以此因缘故,而被佛陀授记于未来世当证辟支佛等,名为“栴檀”。

北宋沈括的《梦溪笔谈》卷九,曾记载苏合香丸可用来治病:“此药本出禁中,祥符中尝赐近臣。”北宋真宗曾经把苏合香丸炮制而成的苏合香酒,赐给王文正太尉,因为此酒“极能调五脏,却腹中诸疾。每冒寒夙兴,则饮一杯。”宋真宗将苏合香丸数篚赐给近臣,使得苏合香丸在当时非常盛行。
此外,在中国的金创药及去瘀化脓等方剂中,乳香、麝香及没药等,都是非常重要的成份。而现今极为流行的“芳香疗法”,可以说是起源于埃及。
埃及人极为注重卫生,他们发明了能够恢复健康、美容的沐浴法,就是在沐浴之后以香油按摩,来减轻肌肉酸痛,松弛神经。这原来是用来为木乃伊防腐的技术。
现代许多科学研究也指出,香味有助于人体健康,如耶鲁大学精神物理学中心的学者,指出香薰苹果的气味可以使焦虑的人降低血压,并避惊慌;薰衣草则可以促进新陈代谢,使人提高警觉。辛辛那提大学相关测验则显示,空气中所加入香气,可以提高工作效率。这些都使精油等芳香疗法变成极为流行的健身法。
从《黄帝内经》到《本草纲目》,对中药植物的芳香气味的医用功效的研究开发更是中华医学几千年形成的取之不尽、用之不竭的宝贵财富。

焚香也是古人抑制霉菌、驱除秽气的一种方法。从中医的角度来说,焚香当属外治法中的“气味疗法”。制香所用的原料,绝大部分是木本或草本类的芳香药物。利用燃烧发出的气味,可以免疫避邪、杀菌消毒、醒神益智、养生保健。由于所用原料药物四气五味的不同,制出的香便有品性各异的功能,或解毒杀虫,或润肺止咳、或防腐除霉、或健脾镇痛。特别是被称为“国老”的中药甘草的掺入,则使制出的香气味不烈不燥,变得香甜柔润。
芳香疗法是指利用从各种芬芳植物的根、茎、叶、种子或花朵中萃取出来的精化—精油,依照不同的使用方式(如按摩、薰蒸、泡浴、吸入、蒸气吸入、喷雾、皮肤保养、护发等)严格按照使用剂量、使用部位、与不同的手法来调理身体,美容护肤、平衡精神、情绪以达到美容养生保健的功效。
芳香疗法自古就已存在。根据记载,早在远古时代,先民就发现了香药草植物能够影响人体身心健康的奥秘,这在具有几千年历史的文明古国中都有堵过详细的记载。
我国早在5000年前就已应用香料植物驱疫避秽;古巴比伦和亚述人在3500年前便懂得用薰香治疗疾病;3350年前的埃及人在沐浴时已使用香油或香膏,并认为有益肌肤;古希腊和罗马人也早就知道使用一些新鲜或干燥的芳香植物可以令人镇静、止痛或者精神兴奋。
以纪念屈原为始的我国端午节活动更把芳香疗法推广成为“全民运动”。节日期间人们焚烧或薰燃艾、蒿、菖蒲等香料植物来驱疫避秽,杀来越冬后的各种害虫以养活夏季的疾病,饮服各种香草熬煮的“草药汤”和“药酒”以“发散”体内积存的“毒素”。

明朝李时珍在《本草纲目》中详细记载了各种香料在“芳香治疗”和“芒香养生”方面的应用,如[吹鼻]——皂荚末、细辛末、半夏末、梁上尘,葱茎插;[线香]——大抵多用血芷、芎穷、独活、甘松、三柰、丁香、藿香、藁香、高良姜、角茴香、连乔、大黄、黄芩、柏木、兜娄香木之类为末,以榆皮面作糊和剂,以唧角笮成线香,成条如线也,亦或盘成物象字形,纸卷作捻,点灯置桶中,以鼻吸烟,1日3次,3日止,治杨毒疮;[兰草]——时人煮水以浴,疗风,故又名香水兰……《离骚》言其绿叶紫茎素枝,可纫可佩可藉、可膏可浴……《西京杂记》汉时池苑种兰以降神,或杂粉藏衣书中辟蠹;……此草浸油涂发,去风垢,令香润,《史记》所谓罗需禁解,微闻香泽者是也;值得注意是的,《本草纲目》中谈到古代人们用薰香法止瘟疫同中世纪欧洲人的做法是一样的,说明古代东西方在“芳香疗法”和“芳香养生”方面是有联系、互相学习、共同提高的,例如宗教焚香、香料枕头、烹调用香、食物保存、香料治病、尸体防腐、香料驱虫、沐浴按摩等等都有相似的地方,18世纪末,天然香料及由天然香料制取的各种精油仍然被医界广泛使用着,进入19世纪后,由于化学的发展,动植物及微生物提取物和合成化学品的药效又强又快,芳香疗法在医学界的地位逐渐风光不再,偶尔有人提起或使用芳香疗法也被人视为“落后”、“古怪”,上不了“大雅之堂”等等非议。不可否认,芳香疗法同传统的中医中药一样,属于“慢性疗法”,不象西医西药那样“简便、快捷”,这就是人们在这一百多年的时间里不能正确对待它们的原因。然而,西医西药那种“头痛医头、脚痛医脚”、“快刀斩乱麻”的方式渐渐也暴露出它的缺点来,化学药品和提纯了天然物质进入人体以后,虽能快速治疗一些病症,却破坏了人体内部各方面的平衡,抗生素的滥用造成人体素质的下降,包括人体自身的免疫力都在这一百多年内大不如前了。痛定思痛以后,许多人宁愿“复古”——采用传统医药疗法,当然也包括芳香疗法,而不愿冒被西医西药“长期实验”的危险。



礼神祭祖
中国历代的王朝贵族,都有焚香祭祀拜天祭神的习惯,盼望风调雨顺,国泰民安。华教信仰每天都有点香拜神敬佛的习惯。自古道:人争一口气,佛受一柱香。燃香是为了传递信息,我国各大寺庙每天都迎来无数的香客,每人都会带上大量的香品,祈求神明保佑。
中国的四大佛教名山,有时更是人山人海,人们盼望神佛会给他们带来好运。大旱之年,焚香祭天求雨;丰收之年,答谢神明;出门前焚香求平安、好运;开业时焚香求发财;出海前,焚香保平安;大夏奠基时,焚香求吉利。可见焚香已成为人们渴望实现某种愿望的精神寄托,也是表明心迹的一种方式。
自古以来,人们生儿育女、延续香火的相法,已成为一咱信念,人死后,后人会燃上三柱香悼念,表达思念之情,代代相传。清明扫墓更是中华民族的优良传统,不但出远门的人们都要回家祭奠,有的侨胞、港澳台胞更是不远千里返乡祭祖,给祖先点上三柱香,以表明自己不忘祖德祖训的心声。
在中国,有很多用香来祭祀及举行典礼用香的记载,例如祭天地、祖先、亲耕礼等。北宋仁宗庆历年间,由于河南开封地区发生旱灾,仁宗就在西太乙宫焚香祝祷求雨,仪式中曾焚烧龙脑香十七斤。此外如南宋淳熙三年(公元一一七六年)皇太后圣诞,从十天以前,皇后、皇太子、太子妃以下至各级官员,及宫内人吏都要依序进香贺寿。
开始大量丰富使用香的埃及人,最初就是将香运用在繁复的礼拜仪式中,在祭祀的过程中,有时甚至必须燃烧数以吨计的香,乃至死亡时复杂的埋葬和防腐方式也需要用到大量香料和香膏。

在古代的巴比尔塔宝塔形的建筑顶上,祭司经常点燃成堆的馨香来祭祀天神,他们认为在高塔上焚香,能更接近诸神。

薰衣
早在西汉就记载着以焚香来薰衣的风俗,衣冠芳馥更是东晋南朝士大夫所盛行的。在唐代时,由于外来的香输入量大,薰衣的风气更是盛行。
在《宋史》中记载,宋代有一个叫梅询的人,在晨起时必定焚香两炉来薰香衣服,穿上之后再刻意摆动袖子,使满室浓香,当时人称之为“梅香”。北宋徽宗时蔡京招待访客,也曾焚香数十两,香云从别室飘出,蒙蒙满座,来访的宾客衣冠都沾上芳馥的气习,数日不散。

古代在宴会及庆典中,香也是不可缺乏的场景。
在中国,南宋官府的宴会中,香更是不可缺少的。如春宴、乡会、文武 [1]官考试及第后的“同年宴”,以及祝寿等宴会,细节繁琐,因此官府特别差拨“四司六局”的人员专司。在《梦梁录》卷十九中说,“六局”之中就有所谓的“香药局”,掌管“龙涎、沈脑、清和、清福异香、香叠、香炉、香球”及“装香簇细灰”等事务,专司香的使用。
在埃及,上流人士参加宴会时,大都会在头顶上戴一个蜡制的香膏圆锥体,让它慢慢融化,使脸和肩上都滴上芳香的糖浆。
而古罗马人,则常在公开的典礼和宴会上,遍洒芬芳的玫瑰。在酒神祭等狂欢节目中,没有大量的玫瑰,是非常不礼貌的。古罗马人甚至设了“玫瑰日”这样的节目。有时在酒宴中,他们会从天花板上洒下布满香水和花瓣的香雨。



考场焚香案
在中国多样的用香的文化中,还有一个特殊的场合会焚香,就是在考场设香案。
在唐代及宋代,于礼部贡院试进士日,都要设香案于阶前,先由主司与举人对拜,再开始考试。
宋朝欧阳修就曾作一首七言律诗“礼部贡院阅进士就试”来描写这种情景:“紫案焚香暖吹轻,广庭春晓席群英,无晔战士御枚勇,下笔春蚕食叶声。乡里献贤先德行,朝廷列爵待公卿,自惭衰病心神耗,赖有群公鉴裁精。”
欧阳修在另外一首诗中又写道:“焚香礼进士,彻幕待经生。”也说明了考进士时以焚香待之的礼遇。

香木建筑
除了生活中常见的燃香、薰香之外,香木也被运用于建筑上。例如:古代世界七大奇迹之一——以弗西斯的黛安娜神殿,就是用高达六十英尺的西洋杉来制成圆柱,因此当此殿于西元前三五六年焚毁时,传说现场溢满了浓郁的香气。
古代皇室外建筑也经常使用西洋杉建造整座宫殿,一方面是由于其杉脂香甜的气味,另外则是因为杉木是天然的驱虫材质。

如西元前八世纪,亚述王萨尔贡二世的宫殿之门,恒常散发出强烈的香气,每当访客出入的时候,都会飘香而过。埃及法老王的驳船和棺柩,也是由西洋杉所制成。
而中国满清皇室在承德的夏宫中,其梁柱与墙壁都是西洋杉所制造,而且刻意不上漆,让木材的芳香能够直接渗入空气中。
回教清真寺的建筑也常用玫瑰露和麝香混合在灰泥中,当中午太阳一照射;温度升高时,香气就会发散出来。
人类对香的喜爱及运用之广泛,由此可见一斑。香是自然造化之美,人类之好香为天性使然。从早期的简单用香,到后来的富有文化气息的品香、咏香,体现了人类热爱自然的积极情趣,表明了人类安逸从容的生活态度。香道发展到,已经不单纯是品香、斗香的概念,而是一种以天然芳香原料作为载体,融汇自然科学和人文科学为一体的,感受和美化自然生活,实现人与自然的和谐,创造人的外在美与心灵美的和谐统一的香的文化。

香道的含义远远超越了香制品本身,而是通过香这个载体达到修养身心,培养高尚情操,追求人性美的文化。香,在馨悦之中调动心智的灵性,而又净化心灵;于有形无形之间调息、通鼻、开窍、调和身心;香,既能悠然于书斋琴房,开发心智;又可缥缈于庙宇神坛,安神定志; 既能在静室闭观默照,又能于席间怡情助兴。正是香的种种无穷妙用,使其完全融入了人们的日常生活。从香料的熏点、涂抹、喷洒所产生的香气、烟形,令人愉快、舒适、安详、兴奋、感伤……等等的气氛之中,配合富于艺术性的香道具、香道生活环境的布置、香道知识的充实,再加上典雅清丽的点香、闻香手法,经由以上种种引发回忆或联想,创造出相关的文学、哲学、艺术的作品,使人们的生活更丰富、更有情趣。


咏香情怀
中国古人对香的心灵感受认识与鉴赏,则是我国香文化的精神内核。
从《诗经》、《史记》、到《红楼梦》,从《名医别录》、《洪氏香谱》到《本草纲目》、《香乘》,历朝历代的经典着作都有对香的描述和记录;除春秋战国时期屈原《离骚》中就有很多精彩的咏叹外,唐代诗人王维、杜甫、李白、白居易、李商隐等都有此类作品。
王维《谒璇上人》有:少年不足方,识道年已长。事往安可悔,馀生幸能养。誓从断臂血,不复婴世网。浮名寄缨佩,空性无羁鞅。夙承大导师,焚香此瞻仰。颓然居一室,覆载纷万象。高柳早莺啼,长廊春雨响。床下阮家屐,窗前筇竹杖。方将见身云,陋彼示天壤。一心在法要,愿以无生奖。
宋代苏轼的《和鲁直二首》:四句烧香偈子,随风遍满东南;不是闻思所及,且令鼻观先参。万卷明窗小字,眼花只有斓斑;一炷烟消火冷,半生身老心闲。
朱熹的《香界》:幽兴年来莫与同,滋兰聊欲泛光风;真成佛国香云界,淮山桂树丛。花气无边熏欲醉,灵芬一点静还通;何须楚客纫秋佩,坐卧经行向此中。
陈去非的《焚香》:明窗延静书,默坐消尘缘;即将无限意,寓此一炷烟。当时戒定慧,妙供均人天;我岂不清友,于今心醒然。炉烟袅孤碧,云缕霏数千,悠然凌空去,缥缈随风还。世呈有过现,熏性无变迁;就是水中月,波定还自圆。
黄庭坚所作的《香之十德》,称赞香的好处有:“感格鬼神,清净身心,能拂污秽,能觉睡眠,静中成友,尘里偷闲,多而不厌,寡而为足,久藏不朽,常用无碍。”
古典名着《红楼梦》中亦有很多咏香的词句。如:在《中秋夜大观圆即景》的联句中,黛玉和湘云便有‘香篆销金鼎,脂冰腻玉盆”的对句。谓秦可卿的卧窗前飘出的是一缕“幽香”,使人感到神清气爽;薛宝钗的衣袖中散发的是一丝“冷香”,闻者莫不称奇;而倒霉的妙玉则被一阵“闷香”所熏而昏劂,被歹徒劫持……,正是由于香的种种妙用,文人墨客挥墨歌之咏之。我们从众多传世的诗文中也不难看出我国香文化的深厚积淀。


美化环境
司马迁所撰的《史记 礼书》中有“稻梁五味所以养口也。椒兰、芬芷所养鼻也。”说明汉代人们已讲究“鼻子的享受”。《汉武内传》描述朝廷“七月七日设座殿上,以紫罗荐地,燔百和之香”,其富丽奢华,可见一斑。当时薰香用具名目繁多,有香炉、薰炉、香匙、香盘、薰笼、斗香等。
汉代还有一种奇妙的赏香形式:把沉水香、檀香等浸泡在灯油里,点灯时就会有阵阵芳香飘散出来,奇妙无比,称为“香灯”。清亲明快,若有若无的香味,无论在家居、书房、办公室、影剧院,还是茶座、酒吧、宴会厅、旅途中,无形中愉悦了人们的身心,净化了人们的心灵,淡忘了人们的烦恼,消除了人们的疲劳……

香品门类
1.根据所用香料的性质划分香品:天然香料(及中药材)类、合成香料类
天然香料类香品:以天然香料(动植物香料或其萃取物)或中药材制作的香品。此类香品原汁原味,淡淡乎似有似无,幽幽乎回味悠长。除气味芳香之外,更有安神、养生、祛病等功效。古代的香,所用都是天然香料。事实上,品香用香在很大程度上是一种“奢侈品”,随着社会的发展,人们生活方式与价值观念上嬗变,香品逐渐更趋于实用性,本已融入了书斋琴房和日常起居生活的香文化超越了安神养生、美化生活、陶冶性灵的内涵。



天然香主要有两类:
一类是使用单一香料的“单品香”(或是基本保持香料的原态,如块状、条状或粉末状;或是制成线香、盘香等形状)。其质量虽优于化学香,但直接使用单一香料,共味道与养生之功能都得不到最好的发挥,而且许多香料,如檀香,其实工不适于单独使用,古人已十分清楚的讲到“檀香单焚,裸烧易气浮上造,久之使神不能安。”这种单一香品只是汉代之前原始的用香方法。
第二类是调和多种香料制成的合香,形状上多为线香、盘香等。而传统合香的制造,不仅要有天然香料作原料,更要有合理的配方,严格的炮制方法和制作工艺。市场上能见到的天然香料的合香已为数不多,大都是仅以天然香料为原料而已,只追求实用性,华而不实,而真正依古法制作的正宗合香,种类极少。
合成香料类香品:以化学合成香料制作的香品,着重于香味的优美,香型的丰富,和成本的相对降低。在19世纪后半期,欧洲就已出现了人工合成香料(即化学香精)。这些化学香精不仅能大致地模拟出绝大多数香料的味道,而且原料(如石油、煤焦油等)易得,成本价格极其低廉,并能轻易的产生非常浓郁的香味。所以它很快就取代了天然香料,成为现代工业生产中的主要添香剂,在制香行业中同样如此。

化学香精与天然香料相比,虽然香味相似,甚至香气更浓,但就香味品质及安神养生、启迪性灵的功能而言,两者却不可同日而语。很多天然香料被列为上品药材,而作为化学产品的合成香料虽初闻也芳香四溢,但多用却有害于健康。而且,即使单就气味而言,化学香精也只是接近而远远不能与天然香料相媲美。
化学香精类香品之所以能畅行开来,也是由于大多数香客只是把烧香作为祭祀的仪式。既然不闻香,不品香,只是烧香、看香,也就自然忽视香的用料、配方与品质,而只关注香品外形的美观或香味的浓艳了。化学香精和化学加工技术的广泛使用也在实质上改变了现代的制香工艺。虽有一些传统的方法和技术仍然得到了采用,但那只是一些外围的,形式上的保留,而香料的选择、炮制、配伍、火候等最核心的内容被部分丢弃。其后果之一就是制香工艺的中断与香谱配方的散失,以至真正精通传统制香技术的人少之又少,对香道发展造成一定障碍。



2.根据所用的配方划分香品
有些香品是按照特定的香方,彩多种香料制成,所以多有自己独特的名称。而且单从其名称上,大都看不出所用原料升香味的特征。不同香方制成的香品,其特点、功效也不相同。所以,香方也是牙分香品的一个重要根据。一些通用的固定的配方都有相应的名称,据此制作的香品往往沿用之;若根据历史上流传下来的配方,通常用其历史上的名称。
3.根据香品外形特征划分香品:原态香材、线香、盘香、塔香、香丸、香粉、香篆、香膏、涂香、香汤、香囊、香枕等。原态香材:香料经过清洗、干燥、分割等简单的加工制作而成,能保留香料的部分原始外观特征,如檀香木片、沉香木块等。线香:常见的直线形的熏香,还可细分为竖直燃烧的“立香”,横倒燃烧的“卧香”,带竹木芯的“竹签香”等等,盘香:又称“环香”,螺旋形盘绕的熏香,可挂起,或用支架托起熏燃,有些小型的盘香也可以直接平放在香炉里使用。塔香:又称“香塔”,圆锥形的香,可放在香炉中直接熏烧。
香丸:豆粒大小的丸状的香。香粉:又称“末香”,粉末状的香。香篆:又称“香篆”、“印香”、“百刻香”,用模具将香粉压制成特定的(“连笔”的)图案或文字,点燃之后可顺序燃尽。膏香:又称“香膏”,研磨成膏状的香。涂香:又称“涂敷香”,涂在身上或衣服上的香粉、香膏等。香汤:又称“香水”,以香料浸泡或煎煮的水。香囊:又称“香包”,装填香料的丝袋,有丝线可挂于颈下的称为“佩香”。香枕:装填香料的枕头,可安神养生。

4.根据香味特征(或所用的主体香料)划分香品:檀香、麝香、等,“根据香味特征”与“根据所用的主体香料”的划分总体上相似,但也有差别:使用天然香料的香品,其香味的名称与所用原料一致,“麝香”既是其香味,也是所用原料;而采用人工香料制作的香品,强调的主要是“香味特征”,如“麝香”,强调的是“麝香的香味”,百并非以天然麝香为原料。
5.根据使用方法划分香品:自然散发香气、熏烧散发香气、浸煮散发香气、浴用等。自然散发香气的香品:只须涂抹或佩戴,香料的香味就可以直接散发出来。如香精油、涂香(又名涂敷香,涂敷在身上或衣服上的香粉、香膏等)、香囊、佩香(挂在颈下的香包)、衣香(放入衣服、衣袋)、香枕、帷香等等。熏烧散发香气的香品:直接点燃使用的香,古称“烧香”、“焚香”;或不直接点燃,而是借助炭火熏烤散发香气的香(古称“熏香”)。浸煮散发香气的香品:放入水中加热浸煮以散发香气(古人以兰膏熏衣即是用此方法)。
6.根据烟气特征划分香品:聚烟香:香的烟气可以汇聚不散;微烟气:烟气很淡;无烟香:看不到烟气。
7.根据所用香料的数量:单品香:使用单一香料制成(最典型的是原态香材,如檀木片、沉香粉等)。合香:使用两种以上香料调和搭配制成。
香炉
香炉是最常见的香道用具,其外形各式各样,如博山形、火舍形、金山寺形、蛸足形、鼎形、三足形等。材质多为陶瓷、石料或铜等金属。明清以来流行铜香炉,铜炉不惧热,而且造型变化多端。其他材质的香炉,多在炉底放置石英等隔热砂,以免炉壁过热而炸裂。



中国四大名香
沉香
在世界所有香料当中,沉香最为神奇,从质、量来说都是第一位。沉香是一种混合了树胶、树脂、挥发油、木材等多种成分的固体凝聚物,体积不同,形状各异。沉香是瑞香科植物所包含的树种为基础,在特定的条件下(受伤害)经多年累积结出的一种香料。主要分布于中国海南、广东、云南、广西,及越南、柬埔寨、老挝、印尼、缅甸、马来西亚、文莱、巴布亚等地。天然沉香已极为稀少、珍贵,属香道文化中香之上品。
檀香
(学名:Santalum album L. )为檀香科植物的心材。常绿小乔木,高6~9米,具寄生根。分布印度、马来西亚、澳大利亚及印度尼西亚等地。中国台湾亦有栽培。全年可采。采得后切成小段,除去边材(制造檀香器具时,剩下的碎材,亦可利用)。药材分黄檀香和白檀香两种。多呈圆柱形或微扁;挺直,少数微有弯曲,常锯成长短不等之段,一般长50~100厘米,直径10~20厘米。表面淡黄棕色,放置日久则颜色较深,外表光滑细致,可见细长的纵裂隙。两端平截而整齐,截断面圆形或微扁圆形,具细长裂隙,呈放射状排列,并可见锯断痕迹。质致密而坚实,极难折断,碎块折断后呈刺状。具异香,燃烧时更为浓烈,味微若。黄檀香色深,味较浓,白檀香质坚,色稍淡。制造器具后剩余的碎材,称为檀香块,大小形状,极不规则,表面光滑或稍粗糙,色较深,有时可见年轮,呈波纹状。纵劈后,断面纹理整齐,纵直而具细沟,以色黄,质坚而致密、油性大、香味浓厚者为佳。主产于印度、印度尼西亚等地。用水浸泡,镑片或劈碎,晾干。




Lịch sử sử dụng hương của người Trung Quốc có từ rất sớm. Nền văn minh sử dụng hương của Trung Quốc có thể tóm tắt như sau: bắt đầu từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, phát triển vào thời nhà Tần và nhà Hán, hoàn thành vào thời nhà Tùy. , Đường và Ngũ đại, và phát triển mạnh mẽ vào các triều đại Tống, Nguyên, Minh và Thanh.
Ngay từ thời tiền Tần, gia vị đã được sử dụng rộng rãi trong đời sống của người Trung Quốc cổ đại. Từ quan lại học giả cho đến người dân bình thường đều có thói quen đắp túi và dùng thuốc thơm.
Vào thời nhà Hán, bác sĩ nổi tiếng Hoa Đà đã làm túi từ đinh hương, thân rễ và các loại thuốc khác rồi treo chúng trong phòng để ngăn ngừa bệnh lao. Các sản phẩm chăm sóc sức khỏe phổ biến hiện đại như gối thuốc là phiên bản hiện đại của liệu pháp hương thơm truyền thống này.
Trước thời nhà Hán, hương được sử dụng chủ yếu là hương canh và hương nghi lễ, văn hóa hương theo phong cách Boshan trở nên phổ biến.
Vào thời Tùy, Đường và Ngũ triều, không chỉ việc sử dụng hương trầm phát triển mà do sự hội nhập của nền văn minh phương Đông và phương Tây, nhiều hình thức hương liệu khác nhau đã được phong phú hóa.
Khử trùng thực vật đã được sử dụng để điều trị các bệnh khác nhau trong truyền thống y học cổ truyền Trung Quốc. Phong tục dân gian bao gồm treo túi, đeo ngải cứu và chiến đấu với các loại thảo mộc trong Lễ hội Thuyền rồng. Vào thời nhà Đường, thậm chí còn có tục nếm, ngửi và đấu hương.
Vào thời nhà Tống, khi hương trầm ở thời kỳ đỉnh cao, việc sử dụng hương đã trở thành một phần không thể thiếu trong quá trình mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn của người dân thường. Hương có thể được tìm thấy ở khắp mọi nơi trong cuộc sống. Trong chợ có những “tiệm hương”, “người bán hương”, thậm chí có những cơ sở kinh doanh chuyên làm “niêm phong hương”, thậm chí còn có những “nữ hương” ở các quán dâng hương cho khách hàng bất cứ lúc nào.

Vào thời nhà Tống, thuốc thơm cũng được trộn vào thức ăn và đồ uống để tạo thành trái cây thơm, xi-rô thơm, sinh ra và xạ hương được thêm vào “Vườn trà Rồng Phượng”. Khi chế tạo các thỏi mực đắt tiền, borneol và xạ hương thường được thêm vào. Trong tập 6 của “Võ cổ” cũng có ghi chép về việc uống nước trầm hương.

Vào thời nhà Tống và nhà Nguyên, việc nếm hương, thưởng trà, cắm hoa và treo tranh được coi là “bốn hoạt động giải trí” thú vị và bổ dưỡng trong cuộc sống thượng lưu thượng lưu. Do sự theo đuổi đời sống vật chất và tinh thần của các học giả-quan chức cũng như nỗ lực vận động và phát huy từ cấp độ tinh thần, văn hóa truyền thống Trung Quốc về âm nhạc, cờ vua, thư pháp và hội họa, cũng như ẩm thực, rượu, trà, v.v. , đã đặt nền móng, thể hiện một xu hướng rộng lớn và mạnh mẽ. Việc thắp nhang giờ đây đã trở thành một nghệ thuật. Nhiều loại sách hương và sách hướng dẫn sử dụng hương cũng xuất hiện vào thời điểm này, chuyên nghiên cứu về nguồn gốc, vật chứa, dụng cụ và phương pháp làm hương.

Đến thời nhà Minh, việc nghiên cứu về hương được kết hợp với Tân Nho giáo và Phật giáo thành “ngồi hương” và “nhập hương”, trở thành môn học thiền rừng và tra kiến ​​thức. Việc xây dựng các xưởng hương, phòng yên tĩnh và thu thập bếp Huyền Đức đã trở thành mốt đối với các Phật tử và giới trí thức.

Li Shizhen, một thầy thuốc thời nhà Minh, đã dùng hương để “hút các vết loét và nấm ngoài da”. Trong kho lưu trữ y học của Cung Thanh, những toa thuốc thơm tóc, toa xà phòng, toa tắm thơm mà Từ Hi và Quảng Húc sử dụng lại càng nhiều hơn.

Trong thời kỳ thịnh vượng của triều đại thứ ba của nhà Thanh, việc thắp hương ngày càng trở nên phổ biến trong cuộc sống hàng ngày. Một bộ ba bộ bếp, chai và hộp cũng như bàn nhang và bàn nhang đã trở thành đồ nội thất điển hình. trong phòng học.

Sau này, với sự suy tàn của triều đại Mãn Châu và chính quyền Quốc Dân Đảng, các cuộc chiến tranh liên miên giữa các sứ quân và sự xâm lược của văn hóa phương Tây, đất nước dần suy tàn. Đời sống tinh thần của người dân trở nên buồn tẻ, thô sơ, các nghi lễ của văn hóa chiếu hương cũng dần suy giảm, kéo theo các loại hình nghệ thuật thuần túy như thơ ca, múa hát. tầm nhìn của công chúng.

Ngày nay, hơn ba mươi năm đã trôi qua kể từ khi cải cách, mở cửa, xã hội thịnh vượng, vận mệnh dân tộc vững mạnh, nhân dân nhân hậu là thời điểm tốt để sắp xếp, khôi phục lại văn hóa truyền thống. văn hóa truyền thống không thể bỏ qua, Xiangdao đang rất cần sự hợp tác của đông đảo những người hiểu biết và học giả. Khai quật, tổ chức và hồi sinh.

Tác  dụng 

Nước hoa tốt không chỉ thơm, khiến người ta vui vẻ mà còn có thể giúp con người đạt đến trạng thái an tĩnh, nhanh nhẹn, đạt được sự bình tĩnh trong tâm trạng thoải mái, vui vẻ.

Từ góc độ y học cổ truyền Trung Quốc, liệu pháp mùi hương chắc chắn là “liệu ​​pháp mùi” trong điều trị bên ngoài. Các loại thuốc thơm bằng gỗ hoặc thảo dược khác nhau, thông qua mùi do đốt cháy tạo ra, có thể đóng vai trò miễn dịch và tránh tà, khử trùng và khử trùng, sảng khoái và cải thiện tâm trí, làm ẩm phổi và làm dịu trái tim, v.v.

Các loại gia vị tốt để chọn hương chủ yếu bao gồm trầm hương, gỗ đàn hương, long diên hương, xạ hương… Nếm mùi thơm là phương pháp nhận biết trực tiếp và đáng tin cậy nhất.

Vì các loại nước hoa khác nhau có phong cách khác nhau nên không có phương pháp nhận dạng thống nhất, nhưng hương thơm của các loại nước hoa chất lượng tốt hơn thường có các đặc điểm sau: tươi mát, sảng khoái và bạn sẽ không cảm thấy chóng mặt sau khi sử dụng lâu dài, sảng khoái và dễ chịu; êm dịu, nhẹ vừa phải và không có cảm giác hăng khi hít thở sâu. Ngay cả khi hương thơm nồng, bạn sẽ không cảm thấy nhờn. Ngay cả khi nhẹ, hương thơm vẫn có thể nhận thấy rõ ràng. thường cảm thấy một chút se nhẹ và hương vị thuốc trong mùi thơm.

Y tế chăm sóc sức khỏe

Việc sử dụng hương làm thuốc có nguồn gốc từ rất sớm trong kinh điển có ghi chép về công dụng làm thuốc của gỗ đàn hương niutouzhan. Đề Bà Đạt Đa đã xúi giục vua Ajatasaratu sát hại Đức Phật bằng cách đẩy một tảng đá lớn từ Núi Kền Kền xuống để đè chết Đức Phật. Dù kế hoạch của họ thất bại nhưng bàn chân của Đức Phật vẫn bị sỏi đá va vào và chảy máu. Sau khi vua y học lúc bấy giờ là Shivuka đến khám bệnh cho Đức Phật, ông tin rằng cách duy nhất để chữa khỏi bệnh là sử dụng gỗ đàn hương đầu bò. Tuy nhiên, loại nhang này vô cùng quý hiếm, người sở hữu nó không dám dâng cho nhà vua cho đến khi vua yêu cầu. Lúc bấy giờ có một thương nhân bán hương, nghe nói nhang có thể chữa lành vết thương cho Đức Phật nên sẵn sàng liều mạng và vui vẻ dâng hương. ở đời sau, tên là "洴tan".

Tập 9 cuốn "Mengxi Bi Tan" do Shen Kuo thời Bắc Tống viết từng ghi lại rằng thuốc Suhexiang có thể dùng để chữa bệnh: "Thuốc này ban đầu bị cấm, và nó được cấp cho các quan đại thần trong lá bùa tốt lành của Zhenzong." Bắc Tống từng tặng rượu Suhexiang làm từ thuốc Suhexiang cho Trung úy Wang Wenzheng vì loại rượu này “có thể điều hòa ngũ tạng rất tốt và chữa khỏi các loại bệnh ở bụng. Mỗi lần cảm thấy lạnh hãy uống một cốc”. và mệt mỏi." Zhenzong của nhà Tống đã tặng một số giỏ thuốc Suhexiang cho các quan đại thần của mình, điều này khiến cho thuốc Suhexiang trở nên rất phổ biến vào thời điểm đó.

Ngoài ra, trầm hương, xạ hương và mộc dược đều là những thành phần rất quan trọng trong y học Trung Quốc và là những bài thuốc giúp loại bỏ ứ máu và mưng mủ. “Liệu pháp hương thơm” cực kỳ phổ biến hiện nay có thể nói có nguồn gốc từ Ai Cập.

Người Ai Cập rất chú trọng đến vấn đề vệ sinh. Họ đã phát minh ra phương pháp tắm có thể phục hồi sức khỏe và sắc đẹp. Sau khi tắm, hãy massage bằng dầu mè để giảm đau nhức cơ bắp và thư giãn thần kinh. Đây ban đầu là một kỹ thuật được sử dụng để ướp xác xác ướp.

Nhiều nghiên cứu khoa học hiện đại cũng đã chỉ ra rằng hương thơm có ích cho sức khỏe con người. Ví dụ, các học giả từ Trung tâm Vật lý Tâm lý tại Đại học Yale đã chỉ ra rằng mùi thơm của táo có thể làm giảm huyết áp và tránh hoảng loạn ở những người hay lo lắng; sự trao đổi chất và cải thiện sức khỏe của mọi người. Các thử nghiệm liên quan tại Đại học Cincinnati cho thấy việc thêm hương thơm vào không khí có thể nâng cao hiệu quả công việc. Những điều này đã làm cho liệu pháp mùi hương như tinh dầu trở thành một phương pháp tập thể dục cực kỳ phổ biến.

Từ "Huangdi Neijing" đến "Compendium of Materia Medica", việc nghiên cứu và phát triển tác dụng y tế của mùi thơm của cây thuốc Trung Quốc là một kho tàng vô tận và vô tận của y học Trung Quốc được hình thành qua hàng nghìn năm.

Thắp hương cũng là một phương pháp được người xưa áp dụng để khử nấm mốc, khử mùi hôi. Dưới góc độ y học cổ truyền, đốt hương thuộc về “liệu ​​pháp mùi” trong chữa bệnh bên ngoài. Phần lớn nguyên liệu làm hương là các loại thuốc thơm từ gỗ hoặc thảo dược. Mùi do đốt cháy có thể dùng để xua đuổi tà ma, khử trùng, sảng khoái tinh thần và duy trì sức khỏe. Do nguyên liệu thô được sử dụng có bốn mùi và năm vị khác nhau nên hương được sản xuất có các chức năng khác nhau như giải độc và diệt côn trùng, làm ẩm phổi và giảm ho, khử trùng và loại bỏ nấm mốc, tăng cường lá lách và giảm đau. Đặc biệt, việc kết hợp cam thảo, một loại thuốc cổ truyền của Trung Quốc có tên là “Guo Lao”, khiến mùi thơm không nồng hay khô, ngọt dịu.

Trị liệu bằng hương thơm đề cập đến việc sử dụng các loại tinh dầu tinh chế được chiết xuất từ ​​rễ, thân, lá, hạt hoặc hoa của các loại cây có mùi thơm khác nhau, theo các phương pháp sử dụng khác nhau (như xoa bóp, xông hơi, tắm, xông, xông hơi, xịt, chăm sóc da). , chăm sóc tóc, v.v.) Tuân thủ nghiêm ngặt liều lượng, vị trí sử dụng và các kỹ thuật khác nhau để dưỡng cơ thể, làm đẹp và chăm sóc da, cân bằng tinh thần và cảm xúc để đạt được hiệu quả làm đẹp và chăm sóc sức khỏe.

Liệu pháp hương thơm đã có từ thời cổ đại. Theo ghi chép, ngay từ xa xưa, tổ tiên chúng ta đã phát hiện ra bí mật các loại thảo dược thơm có thể ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của con người. Điều này đã được ghi chép chi tiết trong các nền văn minh cổ đại có lịch sử hàng ngàn năm.

Ngay từ 5.000 năm trước, nước ta đã biết dùng cây gia vị để đẩy lùi bệnh tật, tránh ô uế; người Babylon và người Assyria cổ đại đã biết dùng hương để chữa bệnh cách đây 3.500 năm; người Ai Cập cách đây 3.350 năm đã dùng dầu mè hoặc dầu thơm khi tắm. Và nó được cho là có lợi cho làn da; người Hy Lạp và La Mã cổ đại cũng biết rằng sử dụng một số loại cây thơm tươi hoặc khô có thể làm dịu, giảm đau hoặc kích thích tinh thần.

Các hoạt động Lễ hội Thuyền rồng ở nước tôi, bắt đầu để tưởng nhớ Khuất Nguyên, đã quảng bá liệu pháp hương thơm như một "môn thể thao quốc gia". Trong lễ hội, người ta đốt hoặc hút ngải cứu, ngải cứu, xương bồ và các loại cây gia vị khác để xua đuổi bệnh tật và rác rưởi, tiêu diệt các loại sâu bệnh sau mùa đông để nuôi các bệnh mùa hè, đồng thời uống "súp thảo mộc" và "rượu thuốc" làm từ các loại thảo mộc. “Để “tiêu tan” những “độc tố” tích tụ trong cơ thể.

Li Shizhen của nhà Minh đã ghi lại chi tiết việc ứng dụng các loại gia vị khác nhau trong "liệu pháp hương thơm" và "chăm sóc sức khỏe mangxiang" trong "Compendium of Materia Medica", chẳng hạn như [xì mũi] - bột bồ kết, bột asarum, cuối cây tùng bách , và Liang Shangchen, Cắt thân hành tây; [Xiangxiang] - được sử dụng nhiều nhất là Xue Zhi, Xiong Qiong, Du Huo, Spikenard, Pangasius, Clove, Patchouli, Ligusticum, Galangal, Anise, Lianqiao, Rhubarb, Scutellaria baicalensis, Cypress, Douchi. Sử dụng bột của Lou Xiangmu và những thứ tương tự, sử dụng bề mặt da cây du làm bột nhão và tác nhân, sử dụng sừng để làm nhang, tạo thành dải như sợi chỉ, hoặc cuộn chúng thành hình dạng của một vật thể, xoắn cuộn giấy , đốt đèn cho vào xô, dùng mũi xông vào, ngày 3 lần và chỉ vào ngày thứ 3 để trị vết loét cây dương - Thời đó người ta đun nước tắm. trị gió nên còn gọi là thơm lan... "Lý Sao" nói lá xanh, thân tím, cành trơn có thể dùng để làm cỏ, có thể mượn, hoặc dùng để tắm rửa..." Ghi chép khác của Tây Kinh” Vào thời nhà Hán, hoa lan được trồng trong ao hồ để trấn an thần linh, hoặc trộn với bột để giấu bọ trong quần áo, sách vở;... Loại thảo dược này được ngâm trong dầu rồi bôi lên tóc để tẩy vết gió và làm cho tóc thơm, “Sử ký” cho rằng Lạc cần dung dịch cấm, người ngửi thấy mùi thơm cũng là người ngửi thấy mùi thơm; để ngăn chặn bệnh dịch, giống như thói quen của người châu Âu thời trung cổ, chỉ ra rằng những thứ cổ xưa Có mối liên hệ, học hỏi lẫn nhau và những cải tiến chung trong "liệu pháp hương thơm" và "liệu pháp hương thơm", chẳng hạn như hương tôn giáo, gối gia vị, hương nấu ăn, thức ăn bảo quản, gia vị chữa bệnh, ướp xác, gia vị đuổi côn trùng, tắm và xoa bóp. Vào cuối thế kỷ 18, các loại gia vị tự nhiên và các loại tinh dầu khác nhau được chế biến từ các loại gia vị tự nhiên vẫn được người dân sử dụng rộng rãi. Cộng đồng y tế Sau khi bước vào thế kỷ 19, do sự phát triển của hóa học, chiết xuất động vật, thực vật, vi sinh vật và hóa học tổng hợp. Tác dụng chữa bệnh của liệu pháp hương thơm rất mạnh mẽ và nhanh chóng, và thỉnh thoảng vị thế của liệu pháp hương thơm trong cộng đồng y tế cũng dần phai nhạt. , một số người nhắc đến hoặc sử dụng liệu pháp mùi hương thì bị cho là “lạc hậu”, “kỳ lạ”, không được vào “sảnh thanh lịch”, v.v. Không thể phủ nhận rằng liệu pháp hương thơm, giống như y học cổ truyền Trung Quốc, là một “liệu ​​pháp mãn tính” và không “đơn giản và nhanh chóng” như Tây y. Đây là lý do tại sao hơn một trăm năm qua người ta vẫn chưa thể chữa trị đúng cách. Tuy nhiên, phương pháp “chữa đầu nhức đầu, chữa chân đau chân” và “cắt nút bằng dao nhanh” của Tây y đã dần bộc lộ những khuyết điểm sau khi hóa chất, chất tự nhiên tinh khiết xâm nhập vào cơ thể con người. có thể nhanh chóng điều trị một số bệnh, nhưng nó đã phá hủy sự cân bằng của mọi mặt trong cơ thể con người. Việc lạm dụng thuốc kháng sinh đã gây ra sự suy giảm chất lượng của con người, bao gồm cả khả năng miễn dịch của chính cơ thể, tệ hơn nhiều so với trước đây. một trăm năm. Sau khi rút kinh nghiệm đau đớn, nhiều người thà “hồi tưởng” - sử dụng các phương pháp điều trị y học cổ truyền, trong đó có liệu pháp hương thơm, hơn là liều lĩnh “thử nghiệm lâu dài” với y học phương Tây.

Tỏ lòng tôn kính các vị thần và tổ tiên

Các quý tộc của các triều đại Trung Quốc qua các thời đại đều có thói quen thắp hương và cúng tế trời phật, cầu mong mưa thuận gió hòa, hòa bình cho đất nước và nhân dân. Tôn giáo Trung Quốc có thói quen thắp hương và thờ cúng thần linh, phật mỗi ngày. Người xưa có câu: Người tranh nhau một hơi thở, Phật nhận một nén nhang. Thắp hương là để truyền tải thông điệp. Các ngôi chùa lớn ở nước ta mỗi ngày đón vô số khách hành hương, ai cũng mang theo một lượng lớn hương để cầu xin thần linh phù hộ.

Bốn ngọn núi Phật giáo nổi tiếng của Trung Quốc thỉnh thoảng đông đúc người qua lại với hy vọng thần linh và chư Phật sẽ mang lại may mắn cho họ. Những năm hạn hán gay gắt thắp hương cầu mưa; năm mùa màng bội thu thắp hương tạ ơn thần linh; trước khi ra ngoài thắp hương cầu bình an, may mắn khi mở cửa kinh doanh; đốt hương để cầu tài; trước khi ra biển đốt hương để đảm bảo an toàn; khi đặt móng ở Đại Hạ thì đốt hương để cầu may mắn. Có thể thấy, thắp hương đã trở thành một món ăn tinh thần để con người thực hiện những mong muốn nhất định, đồng thời cũng là một cách thể hiện tình cảm của mình.

Từ xa xưa, con người sinh con đẻ cái vẫn tiếp tục thắp hương, điều này đã trở thành tục lệ sau khi có người chết, con cháu sẽ đốt ba trụ hương để bày tỏ lòng thương tiếc và truyền lại từ đời này sang đời khác. Tảo mộ trong dịp Tết Thanh Minh là một truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa. Không chỉ những người đi xa về quê tỏ lòng thành kính, một số đồng hương Hoa kiều, Hồng Kông, Macao, Đài Loan thậm chí còn vượt hàng ngàn dặm để trở về quê hương. cúng tổ tiên và thắp ba nén hương cho tổ tiên để tỏ lòng không nhớ ơn tổ tiên.

Ở Trung Quốc có nhiều ghi chép về việc dùng hương trong các nghi lễ cúng tế như cúng tế trời đất, cúng tổ tiên, cúng cá nhân. Trong thời kỳ Qingli của Renzong ở triều đại Bắc Tống, do hạn hán ở Khai Phong, Hà Nam, Renzong đã thắp hương trong Cung điện Tây Thái Nhất để cầu mưa. Mười bảy kg bạch tuộc đã được đốt trong buổi lễ. Ngoài ra, chẳng hạn, trong lễ Giáng sinh của Thái hậu vào năm Xuân Hy thứ ba thời Nam Tống (1176 sau Công nguyên), mười ngày trước đó, hoàng hậu, thái tử, thái tử, các quan chức các cấp và quan chức trong cung sẽ dâng lễ vật. thắp hương chúc mừng sinh nhật cô.

Người Ai Cập, những người bắt đầu sử dụng hương với số lượng lớn, ban đầu sử dụng hương trong các nghi lễ thờ cúng phức tạp. Trong quá trình hiến tế, đôi khi phải đốt hàng tấn hương, thậm chí cả phương pháp chôn cất và ướp xác phức tạp cũng được yêu cầu khi chết và son dưỡng.

Trên đỉnh tòa nhà hình ngôi chùa của Tháp Babil cổ, các thầy tu thường thắp nhang để thờ thần linh. Họ tin rằng việc thắp hương trên tháp cao có thể đưa họ đến gần các vị thần hơn.

Làm thơm quần áo

Ngay từ thời Tây Hán, tục đốt hương trên quần áo màu hoa oải hương đã được ghi nhận thậm chí còn phổ biến hơn trong giới quan lại học giả thời Đông Tấn và Nam triều. Vào thời nhà Đường, do lượng hương nhập khẩu lớn nên tục lệ trồng hoa oải hương càng trở nên phổ biến.

Trong "Lịch sử nhà Tống" có ghi rằng vào thời nhà Tống có một người đàn ông tên là Mei Xun. Buổi sáng thức dậy, ông ta đốt hai lư hương để thơm quần áo. sẽ cố tình xòe tay áo để làm cho căn phòng tràn ngập hương thơm. Người thời đó gọi nó là “Hương mận”. Vào thời trị vì của Hoàng đế Huizong nhà Bắc Tống, Cai Jing đã đốt hàng chục lạng hương khi chiêu đãi du khách. Những đám khói hương bay ra từ các phòng khác và tràn ngập quần áo của khách đến thăm. hương thơm ngào ngạt, lưu lại mấy ngày.

Thời xa xưa, nhang cũng là một phần không thể thiếu trong các bữa tiệc, lễ kỷ niệm.

Ở Trung Quốc, nhang là thứ không thể thiếu trong các bữa tiệc chính thức của nhà Nam Tống. Ví dụ, chi tiết về yến tiệc mùa xuân, họp mặt thị trấn, thi chính thức dân quân [1] và "tiệc cùng năm" sau kỳ thi, cũng như lễ kỷ niệm sinh nhật rất phức tạp, vì vậy chính phủ đặc biệt phân bổ nhân sự từ "bốn bộ phận". và sáu văn phòng" để giải quyết chúng. Trong Tập 19 của "Meng Liang Lu", người ta nói rằng trong số "sáu cục" có cái gọi là "Cục Xiang Yao", phụ trách "long diên hương, Chennao, Qinghe, Qingfu Xiang, chồng hương, lư hương, nén hương” và những việc như “lắp chùm hương bằng tro mịn” là dành riêng cho việc sử dụng hương.

Ở Ai Cập, khi tầng lớp thượng lưu tham dự các bữa tiệc, họ sẽ đội một chiếc nón sáp trên đầu và để nó tan chảy từ từ, để lại dòng nước thơm thơm nhỏ giọt trên mặt và vai.

Người La Mã cổ đại thường rắc hoa hồng thơm trong các nghi lễ và bữa tiệc công cộng. Sẽ là rất bất lịch sự nếu không có một số lượng lớn hoa hồng trong các lễ hội như Lễ hội Dionysus. Người La Mã cổ đại thậm chí còn có những chương trình như "Ngày hoa hồng". Đôi khi trong các bữa tiệc, họ sẽ rắc nước hoa và cánh hoa từ trần nhà.

Vụ đốt hương trong phòng thi

Trong văn hóa thắp hương đa dạng của Trung Quốc, còn có một dịp đặc biệt khác là thắp hương, đó là bày bàn hương trong phòng thi.

Vào thời nhà Đường và nhà Tống, vào ngày thi Jinshi tại Gongyuan của Bộ Lễ, một bàn hương sẽ được bày trước các bậc thang, trước tiên quan tể tướng sẽ bày tỏ lòng kính trọng đối với các thí sinh trước khi bắt đầu kỳ thi. .

Âu Dương Tú nhà Tống từng viết một bài thơ có vần bảy chữ “Lễ bộ công nguyên sắp thi Jinshi” để mô tả tình huống này: “Hương đốt trên bàn tím ấm áp dịu dàng, mùa xuân Bình minh trong sân rộng đầy anh hùng, quân sĩ dũng mãnh, văn tự mùa xuân gặm lá. và họ dựa vào công chúng để đánh giá tài năng của mình."

Âu Dương Tú viết trong một bài thơ khác: “Thắp hương kính trọng Jinshi, đối xử tử tế với học trò”.

tòa nhà gỗ thơm

Ngoài việc thắp hương, thắp nhang thông thường trong đời sống hằng ngày, gỗ thơm còn được sử dụng trong kiến ​​trúc. Ví dụ: một trong bảy kỳ quan của thế giới cổ đại, Đền thờ Diana ở Ephesus, được làm bằng những cột gỗ tuyết tùng cao 60 feet. Vì vậy, khi ngôi đền bị thiêu rụi vào năm 356 trước Công nguyên, truyền thuyết kể rằng cảnh tượng đó tràn ngập. với hương thơm phong phú.

Trong các công trình hoàng gia cổ xưa, gỗ tuyết tùng thường được sử dụng để xây dựng toàn bộ cung điện. Một mặt là do mùi thơm ngọt ngào của gỗ tuyết tùng, mặt khác gỗ tuyết tùng là vật liệu đuổi côn trùng tự nhiên.

Ví dụ, vào thế kỷ thứ 8 trước Công nguyên, cổng cung điện của vua Assyria Sargon II luôn tỏa ra mùi thơm nồng nặc, mỗi khi du khách ra vào đều sẽ đi ngang qua. Sà lan và quan tài của các pharaoh Ai Cập cũng được làm bằng gỗ tuyết tùng.

Trong cung điện mùa hè của hoàng gia Mãn Châu và nhà Thanh ở Thừa Đức, xà, cột và tường đều được làm bằng gỗ tuyết tùng và cố tình không sơn, để hương thơm của gỗ thấm thẳng vào không khí.

Trong xây dựng các thánh đường Hồi giáo, nước hoa hồng và xạ hương thường được trộn vào thạch cao. Khi có ánh nắng chiếu vào buổi trưa và nhiệt độ tăng cao, mùi thơm sẽ tỏa ra.

Điều này cho thấy con người rất yêu thích và sử dụng hương trầm một cách rộng rãi. Hương thơm là vẻ đẹp của thiên nhiên và bản chất con người là thích hương thơm. Từ việc thắp hương đơn giản trong những ngày đầu đến việc nếm và tụng hương giàu văn hóa, nó phản ánh sự quan tâm tích cực của con người đối với tình yêu thiên nhiên cũng như thái độ thoải mái, điềm tĩnh của họ đối với cuộc sống. Với sự phát triển của hương, nó không còn chỉ là khái niệm nếm và đấu hương mà là cách trải nghiệm và làm đẹp cuộc sống thiên nhiên, sử dụng nguyên liệu thơm tự nhiên làm chất mang, tích hợp khoa học tự nhiên và nhân văn, hiện thực hóa sự hòa hợp giữa con người. và thiên nhiên, tạo nên một nền văn hóa thơm ngát dung hòa vẻ đẹp bên ngoài và vẻ đẹp tinh thần của con người.

Ý nghĩa của nhang vượt xa bản thân sản phẩm nhang mà là nét văn hóa trau dồi thân tâm, nuôi dưỡng tình cảm cao đẹp, theo đuổi vẻ đẹp bản chất con người thông qua người mang hương. Hương thơm huy động tinh thần của tâm trí trong niềm vui và thanh lọc tâm hồn; nó điều hòa hơi thở, làm thông mũi, mở mang trí óc và hòa hợp cơ thể và tâm trí giữa hữu hình và vô hình. Hương thơm không chỉ có thể nhàn nhã trong học tập và piano. phòng, phát triển tâm hồn mà còn thanh tao trong chùa có thể xoa dịu tâm hồn, tĩnh tâm; bữa tiệc. Chính những chức năng vô hạn và tuyệt vời của hương đã khiến nó hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống hàng ngày của con người. Từ hương thơm và hình dạng khói được tạo ra từ quá trình xông khói, bôi và phun gia vị tạo nên bầu không khí dễ chịu, thoải mái, yên bình, sôi động, tình cảm... vv, kết hợp với các đạo cụ thắp hương nghệ thuật và cách sắp xếp môi trường sống thắp hương. , làm phong phú thêm kiến ​​thức về hương, kết hợp với kỹ thuật thắp hương và ngửi hương trang nhã, tao nhã, khơi gợi ký ức hoặc liên tưởng thông qua những điều trên, tạo nên những tác phẩm văn học, triết học, nghệ thuật phù hợp, làm cho cuộc sống con người trở nên phong phú và thú vị hơn.

Cảm giác tụng kinh hương thơm

Sự hiểu biết tâm linh và đánh giá cao hương trầm của người Trung Quốc cổ đại là cốt lõi tinh thần của văn hóa hương trầm của nước ta.

Từ “Sách Bài Hát”, “Sử ký”, đến “Hồng Lâu Mộng”, từ “Bielu Danh Y”, “Hồng Hương Thư” đến “Cuốn Sách Dược Liệu” và “Xiang Cheng”, những tác phẩm kinh điển của các triều đại đều có mô tả về hương và ghi chép; ngoài bài “Lý Sao” của Khuất Nguyên thời Xuân Thu và Chiến Quốc, trong đó có nhiều khúc ca tuyệt vời, các nhà thơ Vương Vĩ, Đỗ Phủ, Lý Bạch, Bạch Cư Dị. , Li Shangyin, v.v. của nhà Đường đều có những tác phẩm như vậy.

Trong cuốn “Thú vị với sư phụ Diệp Huyền” của Vương Vĩ viết: Một thanh niên chưa đủ tư cách nhưng đã quen với Đạo từ lâu. Thật tiếc là mọi việc đã diễn ra tốt đẹp nhưng tôi thật may mắn khi có thể tự chăm sóc bản thân mình đến hết cuộc đời. Tôi thề rằng tôi sẽ không bao giờ hồi phục sau vết máu của một cánh tay bị gãy. Danh hiệu giả được gắn vào một tua, và sự trống rỗng không bị trói buộc. Thầy vĩ đại lâu đời của tôi, tôi thắp hương để tỏ lòng thành kính. Sống trong một căn phòng xập xệ, đủ thứ đồ đạc. Chim vàng anh đầu mùa hót trong rặng liễu cao, tiếng mưa xuân ngoài hành lang. Dưới gầm giường có đôi guốc và một thanh tre trước cửa sổ. Ngay khi bạn sắp nhìn thấy mây, bạn sẽ thấy bầu trời và trái đất. Nếu bạn tập trung vào Giáo Pháp, bạn sẽ không được thưởng sự sống.

“Hai bài thơ với Lư Chỉ” của Tô Thị đời Tống: Bốn câu thơ đốt hương theo gió bay khắp đông nam; trong tâm trí. Hàng nghìn vết in nhỏ trên cửa sổ mở chỉ chói lóa; một làn khói dập tắt sự lạnh lẽo của ngọn lửa, và tôi đã già và lười biếng suốt nửa đời người.

“Thế giới hương thơm” của Zhu Xi: Trong những năm tháng yên bình và thịnh vượng, chúng ta không nên giống nhau. Hoa lan và trò chuyện muốn tràn ngập ánh sáng và gió đã thực sự trở thành thế giới của mây thơm trong không gian; Đất nước của Đức Phật và cây quế ở núi Hoài Sơn. Hương thơm của hoa vô biên khiến người ta say sưa, nhưng hương thơm của thần hồn vẫn trong trẻo; không cần Sở Khả, Nhậm Thu Bội ngồi, nằm, thiền định bước đi trong đó.

“Đốt hương” của Chen Qufei: Cuốn sách trải ra bên cửa sổ sáng, và bụi được loại bỏ bằng cách ngồi im lặng; ý nghĩa vô tận sắp xảy ra được chứa đựng trong làn khói này. Lúc bấy giờ giới, định, tuệ và cúng dường vi diệu của tôi vừa là người, vừa là trời. Làm sao tôi có thể không rõ ràng về người bạn của mình? Khói từ lò đốt đơn độc xanh biếc, ngàn vạn đám mây bay xuống, nhàn nhã bay lên trời, theo gió trở về như sương mù. Thế giới xuất hiện và trôi qua, bản chất của nó không thay đổi; nó giống như mặt trăng trong nước, sóng cố định và nó trở về trạng thái tròn trịa.

Trong “Thập đức hương” của Huang Tingjian ca ngợi công dụng của hương như sau: “Nó có thể cảm nhận được ma quỷ, thanh lọc cơ thể và tâm trí, nó có thể quét sạch bụi bẩn, nó có thể ngủ, nó có thể kết bạn trong im lặng, nó có thể nhàn nhã trên đời, có thể dùng không chán, có thể hài lòng một chút. Nó tồn tại rất lâu và có thể sử dụng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.”

Ngoài ra còn có rất nhiều từ ngữ về hương trầm trong kiệt tác kinh điển “Giấc mơ lâu đài đỏ”. Ví dụ: trong câu đối của “Đêm Trung Thu vĩ đại”, Daiyu và Xiangyun có câu “bàn ấn thơm bán trên giá ba chân vàng, mỡ và băng béo ngậy trên chậu ngọc”. Người ta nói rằng thứ bay ra khỏi cửa sổ phòng ngủ của Tần Khả Khánh là một làn ""Hương thơm" khiến người ta cảm thấy sảng khoái; tay áo của Xue Baochai tỏa ra một chút "hương lạnh", khiến ai ngửi thấy cũng phải ngạc nhiên; trong khi những người không may mắn Miaoyu bị ngất đi vì một luồng "hương thơm ngột ngạt" và bị bọn côn đồ giết chết... Chính vì những công dụng thần kỳ khác nhau của hương mà các văn nhân, thi sĩ đã ca tụng về nó. Không khó để thấy sự tích lũy sâu sắc. của văn hóa hương nước ta từ nhiều bài thơ được lưu truyền từ đời này sang đời khác.

làm đẹp môi trường

Trong cuốn “Lịch sử và Sách lễ” của Tư Mã Thiên viết: “Ngũ vị cơm gạo tốt cho miệng. Hạt tiêu, hoa lan và cây thì là tốt cho mũi.” Điều này cho thấy người đời Hán. đã chú ý tới “sự hưởng thụ của mũi”. "Hanwu Neizhuan" mô tả rằng triều đình "lập cung vào ngày 7 tháng 7, có thể thấy được đất tím và nhang đốt của Baihe". Vào thời điểm đó, có rất nhiều loại dụng cụ thắp hương, bao gồm lư hương, lư hương, thìa hương, mâm nhang, lồng hương, lư hương, v.v..

Thời nhà Hán cũng có một cách thưởng hương rất hay: ngâm trầm hương, đàn hương… trong dầu đèn, khi thắp đèn lên, hương thơm sẽ tỏa ra tuyệt vời đến mức gọi là “hương”. đèn". Hương thơm trong trẻo và tươi sáng, dù ở nhà, học tập, văn phòng, rạp hát, quán trà, quán bar, phòng tiệc hay trên đường, đều vô hình làm say mê cơ thể và tâm trí con người, thanh lọc tâm hồn con người và quên đi suy nghĩ của con người. ...

Danh mục nước hoa

1. Hương liệu được phân loại theo tính chất của các loại gia vị sử dụng: gia vị tự nhiên (và dược liệu Trung Quốc) và gia vị tổng hợp

Gia vị tự nhiên: nước hoa làm từ gia vị tự nhiên (gia vị động vật và thực vật hoặc chiết xuất của chúng) hoặc dược liệu Trung Quốc. Loại hương thơm này chân thực, nhẹ nhàng và dường như vắng bóng, dư vị thoang thoảng và kéo dài. Ngoài mùi thơm còn có tác dụng an thần, bồi bổ sức khỏe, chữa bệnh. Hương xưa sử dụng gia vị tự nhiên. Trên thực tế, việc nếm và sử dụng hương phần lớn là một “sản phẩm xa xỉ”. Với sự phát triển của xã hội, lối sống và giá trị của con người ngày càng phát triển, hương dần trở nên thiết thực hơn và được tích hợp vào học tập và đàn piano. Việc thắp hương trong gia đình và đời sống hàng ngày vượt xa ý nghĩa xoa dịu tâm hồn và nuôi dưỡng cơ thể, làm đẹp cuộc sống và bồi dưỡng tâm hồn.

Có hai loại hương thơm tự nhiên chính:

Một loại là “hương đơn phẩm” sử dụng một loại hương duy nhất (hoặc loại gia vị đó về cơ bản được giữ ở trạng thái ban đầu như khối, dải hoặc bột; hoặc được làm thành nhang, cuộn, v.v.). Mặc dù chất lượng của nó tốt hơn hương hóa học nhưng nếu sử dụng trực tiếp một loại gia vị thì hương vị và chức năng bảo vệ sức khỏe sẽ không phát huy hết tác dụng của nó. Hơn nữa, nhiều loại gia vị như gỗ đàn hương không phù hợp để sử dụng riêng lẻ. rất rõ ràng rằng “Nếu đốt một mình gỗ đàn hương sẽ dễ nổi lên khi đốt trần trụi, lâu ngày tinh thần sẽ bất an”.

Loại thứ hai là hương được làm từ việc pha trộn nhiều loại gia vị, chủ yếu ở dạng hương dây, hương cuộn… Việc sản xuất trầm hương truyền thống không chỉ cần nguyên liệu là gia vị tự nhiên mà còn phải có công thức hợp lý, phương pháp chế biến và kỹ thuật sản xuất nghiêm ngặt. Trên thị trường chỉ có một số loại hỗn hợp gia vị tự nhiên. Hầu hết họ chỉ sử dụng các loại gia vị tự nhiên làm nguyên liệu. Họ chỉ theo đuổi tính thực tế và hào nhoáng. Tuy nhiên, có rất ít loại hỗn hợp đích thực được làm theo phương pháp cổ xưa.

Nước hoa tổng hợp: nước hoa được làm từ nước hoa tổng hợp hóa học, tập trung vào vẻ đẹp của nước hoa, sự phong phú của các loại nước hoa và giảm giá thành tương đối. Vào nửa sau thế kỷ 19, hương liệu tổng hợp (tức hương liệu hóa học) xuất hiện ở châu Âu. Những hương vị hóa học này không chỉ có thể mô phỏng đại khái hương vị của hầu hết các loại gia vị mà nguyên liệu thô (như dầu mỏ, nhựa than đá, v.v.) đều dễ dàng có sẵn, giá thành cực thấp và có thể dễ dàng tạo ra mùi thơm rất đậm đà. Vì vậy, nó nhanh chóng thay thế các hương liệu tự nhiên và trở thành chất tạo hương liệu chính trong sản xuất công nghiệp hiện đại, và điều này cũng đúng trong ngành công nghiệp nước hoa.

So với các loại nước hoa tự nhiên, nước hoa hóa học có mùi thơm tương tự, thậm chí mạnh hơn nhưng không giống nhau về chất lượng hương thơm và chức năng xoa dịu tâm trí, nuôi dưỡng cơ thể, khai sáng tâm hồn. Nhiều loại gia vị tự nhiên được xếp vào loại dược liệu cao cấp, tuy nhiên, gia vị tổng hợp là sản phẩm hóa học, thoạt nhìn có mùi thơm nhưng lại gây hại cho sức khỏe khi sử dụng thường xuyên. Hơn nữa, nếu chỉ xét riêng về mùi thì nước hoa hóa học cũng chỉ gần bằng nhưng chưa thể so sánh được với nước hoa tự nhiên.

Lý do khiến nước hoa hóa học được ưa chuộng đến vậy là do hầu hết người hành hương chỉ đốt hương như một nghi lễ hiến tế. Vì không ngửi hương, không nếm hương mà chỉ đốt hương và nhìn hương, chúng ta đương nhiên bỏ qua thành phần, công thức, chất lượng của hương mà chỉ chú trọng đến hình thức đẹp đẽ của hương hoặc hương thơm đậm đà. Việc sử dụng rộng rãi hương vị hóa học và công nghệ xử lý hóa học cũng đã thay đổi đáng kể quy trình sản xuất nước hoa hiện đại. Mặc dù một số phương pháp và kỹ thuật truyền thống vẫn được sử dụng nhưng chúng chỉ được lưu giữ ở bề ngoài và hình thức, trong khi những nội dung cốt lõi như lựa chọn, chế biến, trộn và đun nóng gia vị đã bị loại bỏ một phần. Một trong những hậu quả là quá trình làm nước hoa bị gián đoạn và mất đi các công thức làm nước hoa, dẫn đến có rất ít người thực sự thành thạo công nghệ làm nước hoa truyền thống, điều này gây ra những trở ngại nhất định cho sự phát triển của nước hoa. .

2. Phân loại nước hoa theo công thức sử dụng

Một số loại nước hoa được làm từ nhiều loại gia vị theo công thức tạo mùi riêng nên thường có những cái tên riêng độc đáo. Và chỉ từ tên gọi thì hầu hết chúng cũng không thể nói lên đặc tính của nguyên liệu dùng để tăng hương thơm. Nước hoa được làm từ các công thức tạo hương khác nhau có những đặc tính và tác dụng khác nhau. Vì vậy, đơn thuốc có mùi thơm cũng là căn cứ quan trọng để nhận biết sản phẩm có mùi thơm. Một số công thức cố định chung có tên tương ứng và các loại nước hoa được tạo ra dựa trên chúng thường được sử dụng; nếu dựa trên các công thức được lưu truyền trong lịch sử thì tên lịch sử của chúng thường được sử dụng.

3. Hương thơm được chia theo đặc điểm hình dáng bên ngoài của chúng: nguyên liệu hương, nhang, nhang cuộn, nhang tháp, nhang viên, bột nhang, ấn hương, thuốc mỡ, hương ứng dụng, súp hương, túi, gối hương, v.v. Nguyên liệu tạo hương thơm nguyên bản: gia vị được chế biến thông qua quá trình xử lý đơn giản như làm sạch, sấy khô và phân đoạn, có thể giữ lại một số đặc điểm hình dáng ban đầu của gia vị, chẳng hạn như dăm gỗ đàn hương, khối trầm hương, v.v. Nhang sợi: là loại nhang thẳng thông thường, cũng có thể chia thành “nhang đứng” đốt dọc, “nhang nằm” đốt ngang, “nhang tre” bằng lõi tre, v.v. Hương cuộn: Còn gọi là “nhang vòng” hương", nhang cuộn xoắn ốc có thể treo hoặc dựng lên trên giá để đốt. Một số loại nhang cuộn nhỏ cũng có thể dùng trực tiếp trên lư hương. Tháp nhang: Còn gọi là “tháp nhang”, nhang hình nón có thể đặt vào lư hương và đốt trực tiếp.

Xiangwan: hạt đậu có mùi thơm hình viên. Bột nhang: hay còn gọi là “nhang khai thác”, bột nhang. Xiangzhuan: Còn được gọi là "Xiangzhuan", "Hương ấn" và "Baikexiang", bột thơm được ép thành một mẫu hoặc văn bản ("liên tục") cụ thể bằng khuôn, có thể đốt cháy tuần tự sau khi đốt cháy. Thuốc mỡ: Còn được gọi là "dầu dưỡng", hương được nghiền thành dạng bột nhão. Xông hương: còn gọi là “xông hương”, là bột, thuốc mỡ,… được bôi lên cơ thể hoặc quần áo. Canh thơm: còn gọi là “nước thơm”, nước ngâm hoặc luộc cùng gia vị. Gói: Còn được gọi là "gói", là một túi lụa chứa đầy gia vị. Những loại có sợi tơ có thể quàng quanh cổ được gọi là "peixiang". Gối thơm: Một chiếc gối chứa đầy gia vị, có tác dụng xoa dịu tinh thần và duy trì sức khỏe.

4. Nước hoa được chia theo đặc điểm hương thơm (hoặc các loại gia vị chính được sử dụng): gỗ đàn hương, xạ hương, v.v. Việc phân loại “theo đặc điểm hương thơm” và “theo các loại gia vị chính được sử dụng” nhìn chung tương tự nhau, nhưng cũng có những khác biệt: nước hoa sử dụng hương thơm tự nhiên, tên hương thơm của nó phù hợp với nguyên liệu thô được sử dụng, "xạ hương" vừa là hương thơm vừa là nguyên liệu thô được sử dụng; và nước hoa được làm bằng hương vị nhân tạo chủ yếu nhấn mạnh vào "đặc điểm mùi hương", chẳng hạn như "xạ hương" , trong đó nhấn mạnh "hương thơm" "xạ hương" không dựa trên xạ hương tự nhiên.

5. Nước hoa được phân loại theo phương pháp sử dụng: hương thơm tự nhiên, hương xông khói, hương ngâm, hương dùng để tắm, v.v. Hương thơm tự nhiên: Chỉ cần thoa hoặc đeo, hương thơm của gia vị sẽ tỏa ra trực tiếp. Chẳng hạn như tinh dầu, hương (còn gọi là hương, bột, thuốc mỡ bôi lên người hoặc quần áo), túi, gói (túi treo quanh cổ), hương quần áo (để trong quần áo, túi), gối hương, rèm hương, vv Hút và đốt hương để tỏa hương: đốt trực tiếp hương, ngày xưa gọi là “đốt hương” hay “đốt hương”; hoặc đốt hương để tỏa hương bằng lửa than (thời xưa gọi là “nhang”). Ngâm hương thơm: cho vào nước, đun nóng rồi ngâm cho tỏa mùi thơm (người xưa dùng cách này để xông quần áo bằng thuốc thơm hoa lan).

6. Hương thơm được phân loại theo đặc điểm khói: hương ngưng tụ khói: khói của hương có thể tụ lại với nhau; khói nhỏ: khói rất nhẹ; hương không khói: không thấy khói.

7. Theo số lượng hương liệu sử dụng: Nhang đơn sản phẩm: được làm từ một loại gia vị duy nhất (điển hình nhất là nguyên liệu nhang thô, như dăm gỗ đàn hương, bột trầm hương,…). Hexiang: Được làm từ sự pha trộn của hai hoặc nhiều loại gia vị.

lư hương

Lư hương là loại lư hương phổ biến nhất, có nhiều hình dạng khác nhau như hình núi, hình nhà lửa, hình chùa Kim Sơn, hình bàn chân bạch tuộc, hình ba chân, hình ba chân, v.v. Các vật liệu chủ yếu là gốm sứ, đá hoặc đồng và các kim loại khác. Lò hương đồng đã phổ biến từ thời nhà Minh và nhà Thanh. Lò đồng không sợ nhiệt và có nhiều hình dáng đa dạng. Đối với các lư hương làm bằng vật liệu khác, cát cách nhiệt như thạch anh thường được đặt dưới đáy lò để tránh thành lò quá nóng và nổ.

Bốn loại nước hoa nổi tiếng của Trung Quốc

trầm hương

Trong số tất cả các loại gia vị trên thế giới, trầm hương là loại gia vị kỳ diệu nhất, đứng đầu về chất lượng và số lượng. Trầm hương là một chất kết tụ rắn được trộn với keo, nhựa, dầu dễ bay hơi, gỗ và các thành phần khác với khối lượng và hình dạng khác nhau. Trầm hương là một loại gia vị dựa trên các loài cây thuộc họ Daphne và được tích lũy qua nhiều năm trong những điều kiện cụ thể (tổn thương). Chủ yếu phân bố ở Hải Nam, Quảng Đông, Vân Nam, Quảng Tây, Trung Quốc và Việt Nam, Campuchia, Lào, Indonesia, Myanmar, Malaysia, Brunei, Papua và những nơi khác. Trầm hương tự nhiên vô cùng quý hiếm, là loại nhang cao cấp nhất trong nghề trồng hương.

gỗ đàn hương

(Tên khoa học: Santalum album L.) là tâm gỗ của cây Santalumaceae. Cây gỗ nhỏ thường xanh, cao 6 - 9m, có rễ sống ký sinh. Phân bố ở Ấn Độ, Malaysia, Úc và Indonesia. Nó cũng được trồng ở Đài Loan, Trung Quốc. Có thể thu hoạch quanh năm. Sau khi thu hoạch, cắt thành từng miếng nhỏ và loại bỏ phần dác gỗ (những mảnh vụn còn lại cũng có thể dùng làm đồ dùng bằng gỗ đàn hương). Dược liệu được chia thành hai loại: Dalbergia và Gỗ đàn hương trắng. Hầu hết đều có hình trụ hoặc hơi dẹt; thẳng, một số hơi cong. Chúng thường được cắt thành các đoạn có chiều dài khác nhau, thường dài từ 50 đến 100 cm và đường kính từ 10 đến 20 cm. Bề mặt có màu nâu vàng nhạt, để lâu màu sẽ trở nên sẫm màu hơn. Bề mặt mịn và mỏng, có thể nhìn thấy các vết nứt dọc mảnh. Hai đầu thẳng và gọn gàng, mặt cắt tròn hoặc hơi dẹt, có các vết nứt thon dài sắp xếp theo hình xuyên tâm, có thể nhìn thấy dấu vết cưa. Kết cấu dày đặc và chắc chắn, cực kỳ khó gãy, và các mảnh sau khi bị gãy trông giống như gai. Nó có mùi thơm đặc biệt, trở nên nồng hơn khi đốt cháy và có vị nhẹ. Gỗ Dalbergia có màu sẫm và mùi nồng, trong khi gỗ đàn hương trắng có kết cấu chắc chắn và màu hơi nhạt hơn. Những mảnh vụn còn sót lại sau khi chế tạo đồ dùng được gọi là khối gỗ đàn hương. Chúng có kích thước và hình dạng cực kỳ bất thường, bề mặt nhẵn hoặc hơi thô, màu sắc sẫm hơn và đôi khi có thể nhìn thấy các vòng sinh trưởng có hình dạng gợn sóng. Sau khi tách dọc, kết cấu mặt cắt phải gọn gàng, thẳng và có rãnh mịn, tốt nhất là loại có màu vàng, kết cấu cứng và đặc, nhiều dầu và có mùi thơm. Chủ yếu được sản xuất ở Ấn Độ, Indonesia và những nơi khác. Ngâm trong nước, thái lát hoặc thái nhỏ, phơi khô.

香木

香道中对香木按照产地和味道做分类。

"六国"是指香木的原产地,分别是伽罗(越南)、罗国(泰国、老挝)、真那贺(马六甲)、真南蛮(马来西亚西部)、寸门多罗(印度尼西亚)、佐曾罗(印度东部、缅甸)。五味指的是香木的五种气味,分别指甘、酸、辛、苦、咸。

伽罗是沉香里的最高等级,产地只在越南。与白檀不同,沉香并不是一种木材。沉香原木生长在密不透风的原始森林中,受外伤后形成树脂,累积后原木枯萎倒地,埋在土里经过几百年的熟成才形成了香气。沉香的产量极少,贵比黄金。gỗ thơm

Cây hương được phân loại theo nơi xuất xứ và hương vị.

“Sáu quốc gia” ám chỉ xuất xứ của gỗ thơm, đó là Jiara (Việt Nam), Luo (Thái Lan, Lào), Managa (Malacca), Mananman (miền tây Malaysia), Cunmendro (Indonesia), Sahara Zengluo (miền đông Ấn Độ, Myanmar). Ngũ vị ám chỉ năm mùi của gỗ thơm, đó là ngọt, chua, cay, đắng và mặn.

Jiara là loại trầm hương cao cấp nhất và chỉ được sản xuất tại Việt Nam. Không giống như gỗ đàn hương trắng, trầm hương không phải là một loại gỗ. Những khúc gỗ trầm hương mọc trong những khu rừng nguyên sinh kín gió, chúng tạo thành nhựa sau khi bị chấn thương, sau khi tích tụ, những khúc gỗ khô héo và rơi xuống đất. Sau khi bị chôn vùi trong đất và trưởng thành hàng trăm năm, hương thơm được hình thành. Sản lượng trầm hương rất ít và đắt hơn vàng.

中国香道

中式香道是对应日式香道(日本香道)而言的。日本香道源于中国唐代,而中式香道成型于汉朝, 这一时期香文化繁盛的标志是文人多以美好的香气作为写作的素材,如:西汉气势壮美的大赋常写到香草香木。司马相如的《子虚赋》、《上林赋》就以华美的辞藻描绘出遍地奇芳、令人神往的众香世界,如《子虚赋》言“云梦泽”之胜景:“云梦者,方九百里……其东则有蕙圃衡兰,芷若射干,芎藭菖蒲,江离蘼芜……其北则有阴林巨树,楩楠豫章,桂椒木兰…… 汉武帝与香的故事也是魏晋之后文学作品的常用题材——武帝对宠妃李夫人早亡深为悲恸,以皇后之礼葬之,命人绘其像挂于甘泉宫。白居易的乐府诗《李夫人》描述了当时的情景:“夫人病时不肯别,死后留得生前恩。”、“丹青画出竟何益,不言不笑愁杀人。又令方士合灵药,玉釜煎炼金炉焚。九华帐中夜悄悄,反魂香降夫人魂。夫人之魂在何许?香烟引到焚香处。”

而从出土文物来看,汉代的博山炉以及古人就已经意识到单品香的局限,于是产生了多种香料配伍的观念,开始转为使用多种香料和合而成的香品。从西汉初期的“四穴熏香炉”可以看出,和香在那时就已是呼之欲出了。中式香道传承至清末宣德年间,又有宣德炉这一知名香具产出,而后随着鸦片战争和国力衰败日益凋零。有一些香学大家流落至香港和台湾略有留存。改革开放后中式香道开始日渐兴盛,参与者渐渐多了起来,中式香道一直是香学大师石德义先生以及中香堂创始人许庭赫先生所推崇的,两位大师从古籍中恢复了汉、唐时的服装、器具以及仪式等。

太月香学是由香学艺术家罗子杰 [2]先生建立并倡导的香学体系,其中包含非物质文化遗产保护项目“传统制香技艺”;以及香文化历史、香料、香器、香方、香文学、生活用香、宗教用香、祭祀用香、民俗用香、文房用香、空间美学、香学养生等众多内容;是以“儒释道医武”为基础,以易学为核心指导的当代香文化学术体系。

香者,知其香、养其德,道也!以香为媒介,通过长期对用香方法的研习,以达到探究学问、反观心性、调养身心、增强智慧为目的的生活艺术形式。太月派香学的研习者,遵循“由艺臻道、以道统艺”的宗旨;在用香过程中,通过止语、习静、反观、对谈等形式达到习香的目的。无机不被、恰似太虚含万象,有感即通、宛如一月印千江;无极、无为、致虚极、守静笃,宁静致远、感应天地。

Đường hương Trung Quốc

Con đường hương Trung Quốc tương ứng với con đường hương Nhật Bản (con đường hương Nhật Bản). Hương Nhật Bản có nguồn gốc từ thời nhà Đường của Trung Quốc, trong khi hương trầm của Trung Quốc hình thành từ thời nhà Hán. Một dấu hiệu cho thấy sự thịnh vượng của văn hóa hương trong thời kỳ này là giới trí thức thường sử dụng những mùi hương đẹp đẽ làm chất liệu viết chữ. Thời Tây Hán thường viết về hương vani và gỗ trầm hương. "Zixu Fu" và "Shanglin Fu" của Sima Xiangru sử dụng những từ ngữ tuyệt vời để mô tả thế giới nước hoa tuyệt vời và hấp dẫn ở khắp mọi nơi. Ví dụ: "Zixu Fu" nói về danh lam thắng cảnh của "Yunmengze": "Yunmengze" Đó là chín trăm dặm. xa... Phía đông có Huipu Henglan, Zhiruo Shegan, Ligusticum chrysanthemum, Ligusticum calamus và Jiangli Miaowu... Phía bắc có những cây khổng lồ ở Yinlin, Hengnan Yuzhang, Guijiao magnolia... Hoàng đế Wu của nhà nước Nhà Hán Câu chuyện về Yuxiang cũng là chủ đề phổ biến trong các tác phẩm văn học sau thời nhà Ngụy và nhà Tấn - Hoàng đế Wu vô cùng đau buồn trước cái chết sớm của người vợ lẽ yêu thích của mình, bà Li, và chôn cất bà theo nghi thức của một hoàng hậu, và đã ra lệnh vẽ bức chân dung của bà và treo trong Cung điện Ganquan. Bài thơ "Li" Madam của Bai Juyi mô tả khung cảnh lúc đó: "Bà không chịu từ biệt khi bị bệnh, nhưng bà đã để lại lòng tốt sau khi chết. ", "Vẽ tranh có ích gì? Nếu không nói hay cười, bạn sẽ giết người. Ông cũng ra lệnh cho các nhà giả kim kết hợp các loại thuốc tiên và đun sôi chúng trong vạc ngọc bích rồi đốt chúng trong lò luyện kim. Màn đêm tĩnh lặng trong lều Cửu Hoa, hương phản hồn rơi vào tâm hồn cô nương. Tâm hồn của người phụ nữ ở đâu? Điếu thuốc được dẫn tới nơi đốt hương. "

Đánh giá từ các di tích văn hóa được khai quật, lò Boshan của thời nhà Hán và người xưa đã nhận ra những hạn chế của hương đơn hương, vì vậy họ đã nảy ra khái niệm về khả năng tương thích của nhiều loại gia vị và bắt đầu sử dụng hương được làm từ sự kết hợp của nhiều loại hương. nhiều gia vị. Có thể thấy từ “lư hương tứ phương” vào đầu thời Tây Hán, hương hài hòa đã sẵn sàng xuất hiện vào thời điểm đó. Hương Trung Quốc được truyền đến thời Tuyên Đức cuối nhà Thanh, và chiếc lư hương nổi tiếng, bếp Huyền Đức, sau đó dần lụi tàn do Chiến tranh Nha phiến và sự suy tàn của quyền lực quốc gia. Một số bậc thầy Xiang Xue đã di cư đến Hồng Kông và Đài Loan để sinh tồn. Sau cải cách mở cửa, lễ thắp hương của người Trung Quốc bắt đầu phát triển từng ngày, số lượng người tham gia lễ thắp hương của người Trung Quốc luôn được ông Shi Deyi, bậc thầy về hương học và ông Xu ngưỡng mộ. Tinghe, người sáng lập Zhongxiang Hall, đã khôi phục các phương pháp của triều đại nhà Hán và nhà Đường từ quần áo, đồ dùng, nghi lễ, v.v.

Khoa học nước hoa Taiyue là một hệ thống khoa học nước hoa do nghệ sĩ nước hoa ông Luo Zijie[2] thành lập và ủng hộ, bao gồm dự án bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể "Kỹ thuật làm nước hoa truyền thống" cũng như lịch sử văn hóa nước hoa, gia vị, dụng cụ làm nước hoa; , công thức hương liệu, hương văn, hương hàng ngày, hương tôn giáo, hương cúng tế, hương dân gian, hương học tập, thẩm mỹ không gian, hương liệu và chăm sóc sức khỏe và nhiều nội dung khác; , với Yi Xue là người hướng dẫn cốt lõi Hệ thống học thuật của văn hóa nước hoa đương đại.

Người thưởng thức hương thơm sẽ biết hương thơm của nó và trau dồi đức hạnh của mình, đây là con đường! Dùng hương làm phương tiện, qua quá trình nghiên cứu lâu dài về phương pháp dùng hương, đó là một nghệ thuật sống với mục đích tìm tòi tri thức, quán chiếu tâm hồn, phục hồi thân tâm, nâng cao trí tuệ. Học sinh học về hương của Taiyue School tuân theo nguyên lý “từ nghệ thuật đến Đạo giáo, từ Đạo giáo đến nghệ thuật thống nhất”; trong quá trình sử dụng hương, các em đạt được mục đích học hương thông qua việc dừng lời nói, thực hành im lặng, suy tư và đối thoại; . Vô cơ và không gián đoạn, nó giống như Thái Hư chứa đựng vạn vật, và nó được kết nối khi nó được cảm nhận, giống như mặt trăng bịt kín ngàn dòng sông, không hoạt động, đạt đến cực điểm của sự trống rỗng, giữ im lặng và sâu thẳm, sự tĩnh lặng vươn xa, và cảm nhận trời đất.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nhật ký hành trình trầm Việt ra thế giới - phần 4 - China


Hôm nay là 1 ngày rất đặc biệt:
Thứ 4, ngày 24 tháng 4 năm 2024, với tôi cũng là một ngày đặc biệt không chỉ một thông tin đặc biệt!



Trung Quốc được mệnh danh là đại công xưởng gia công của Thế giới, mọi thứ đều rất rẻ, trong đó trầm hương cũng vậy, rẻ đến mức người làm trầm chân chính nhìn giá xong khỏi nghĩ đến thị trường đó luôn.



Nhưng tôi vẫn quyết tâm chinh phục thị trường rẻ đó nhưng với giá vẫn là giá của mình! Đối tác của tôi ở Trung Quốc nói rằng “ờ cũng phải đâu riêng mày mà ai cũng nhắm thị trường TQ vì dân số đông”,



NO! Với tôi không phải vậy!
Tôi thích chinh phục người hiểu về giá trị đích thực của trầm! Cảm giác mình dùng giá trị chân thực của mình để chinh phục người hiểu về nó phiêu lắm! Tại sao họ đồng ý giá cao của mình? Có lẽ người không hiểu họ lại bảo họ khùng!



Hôm nay tôi được hiểu thêm một giá trị của trầm nữa trong văn cổ Trung Quốc rằng trầm hương là vật tụ tài lộc, chiêu lộc về cho gia chủ
沉香是旺财聚财的
招财进宝的圣物
手串招财



Nhưng có lẽ gia chủ cũng phải trân quý trầm thực sự mới có năng lượng gộp chiêu lộc về được!
Thứ 4, ngày 24/4/2024 ngàn năm có một ngày này, mến chúc tất cả những người yêu trầm chân chính đón rước lộc về nhà nhé!



Hôm nay có thêm tin vui từ người bạn yêu trầm đến độ ngủ cũng trầm, ăn cũng trầm, đi chơi cũng trầm, cuồng với trầm không phải theo trào lưu để thư giãn đầu óc nhé, mà yêu trầm phát cuồng vì khai quật được kho báu giá trị về trầm đối với mọi mặt trong cuộc sống mỗi con người!
Những hình ảnh đi kèm là những hình ảnh được người TQ cổ xưa phác lại phu trầm ngày xưa đi theo từng tốp vào rừng khai thác trầm như thế nào, và cách thưởng trầm ngày xưa cũng như bây giờ.



  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nhật ký trầm hương Việt ra với thế giới - phần 3 - Dubai



Ai cũng nghĩ rằng Dubai là nơi sử dụng trầm lớn nhất Trung Đông nói riêng và Thế giới nói chung, họ đốt trầm hàng ngày, trong đời sống hàng ngày trầm là thứ không thể thiếu.




Họ đốt trầm trước khi tổ chức nghi lễ thờ cúng, trầm để xông bàn thờ trước tất cả các buổi cầu nguyện, trầm còn là công cụ để tìm nhau trên sa mạc ngày xưa, và với các nhà sản xuất nước hoa trầm là thứ không thể nào thiếu được trong danh sách các thành phần làm nên mùi hương của các dòng nước hoa.



Họ coi trầm như là thiên đường của họ, cảm xúc họ dâng cao với niềm hạnh phúc lộ rõ khi họ thưởng được sản phẩm trầm của công ty cp trầm hương sinh học TTT.



Những tưởng Dubai là nơi tiêu thụ trầm lớn nhất, nhưng mà không - Dubai là họ đốt daily còn Saudi Arabia mới là nơi đốt trầm theo giờ, cả ngày, mình cứ nghĩ giống như họ không cần ăn cũng được nhưng không thể không có trầm xông suốt cả ngày!



Biết ơn vị khách đến từ Trung Đông, những câu ngắn ngủi nhưng đủ thấy sản phẩm trầm hương của TTT chiếm trọn trái tim người sở hữu bạn ấy đến cỡ nào!



  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS