Container Icon

探索香道的中国起源

这是沉茶羽舍在百家号的第十篇原创文章

诗人自炷古龙涎

但令有香不见烟


对于对日本文化有所了解的朋友们,他们应该知道日本的“三雅道”:茶道、花道和香道。这三种文化形式实际上是从宋朝传播到日本的,其中,宋朝的插花艺术在日本发展成了花道;宋朝的泡茶方式在日本演变成了茶道,而宋朝的焚香习俗在日本则演变成了香道。

尽管古代日本并未产出香木,但在中国文化的影响下,以品鉴香木为主的香道文化却在日本形成并得以发展。虽然烧香、闻香和品香的文化起源于古代中国,但香道却逐渐融入了日本特有的文化和美学观念中,使其从单纯的娱乐和物质享受升华为一种精神文化,成为一种综合性艺术,也作为一种礼仪和文化教育形式流传至今。因此,香道在很大程度上已经成为了日本香文化的代名词。


正本清源,今天我们来探寻一下宋人与香料的日常。

如果我们追溯源头,会发现香道文化其实起源于宋朝。宋人将焚香视为一种生活方式,将其日常化和诗意化。在宋朝,士人将焚香视为日常生活的一部分,他们用香来寻求幽深的清境。那时,人们最常用的香就是水沉,也就是沉香。

当时,文人雅士热衷于编写品香指南,称为“香谱”。有两本宋人编制的香谱流传了下来,一本是洪芻的《洪氏香谱》,另一本是陈敬的《陈氏香谱》。在那个时代的上层社会,香炉中燃烧的名香是24小时都不能间断的。由于喜欢内涵丰富的香型,所以宋人很少采取直接烧烤沉香片或檀香片的做法。无论焚香的作用如何,所用的香品也必须经过精心调制,当时称为“合香”。因此,出现在宋人生活中的都是复合型香料制品,现代香水业所说的主调、前调、尾调等概念,其实在八九百年前的中国人已经熟悉了。

宋代人对香有一种执着,皇宫会设立制香工坊,宋朝的达官贵人家中也有香药局。在南宋的《都城纪胜》中有这样一段记载:“官府贵家设有四司六局,各有所掌,故筵席排当,凡事整齐,都下街市亦有之……香药局,专掌药碟、香球、火箱、香饼、听候索唤、诸般奇香及醒酒汤药之类……故常谚曰:烧香点茶,挂画插花,四般闲事,不讦戾家。”

宋朝士大夫群体流行焚香,许多我们熟悉的宋朝名人,如苏轼、黄庭坚、李清照、陆游,不仅喜欢烧香,而且是制香的高手。宋朝人习惯将沉香、檀香、龙涎香等香料捣成粉末,加入蜂蜜、果汁,调成一颗一颗如同今日药片的小香丸,风干备用。这种调制出来的香品,宋朝人称为“合香”。宋朝人焚香,习惯使用“合香”。合香是需要人工配制的,不同的香料按不同的比重配制出来,香味也是不一样的。制作合香的原则是:按“君臣佐使”的道理调配香药,主香配上佐香,使其发出来的香味更加宜人,更加丰富,且有层次感,每个时段会有不同的香味。

宋时的合香工艺中常用的方法在《陈氏香谱》有记载:“合香之法,贵于使众香咸为一体。麝滋而散,挠之使匀;沉实而腴,碎之使和;檀坚而燥,揉之使腻。比其性,等其物,而高下,如医者则药,使气味各不相掩盖”除了专业的调香配方,宋朝许多文人雅士还喜欢自己调香,并把它当做生活的一种乐趣。比如,爱国诗人陆游就是一位调香爱好者,他的《焚香赋》就有写到调香秘法:“暴丹荔之衣,庄芳兰之茁。徙秋菊之英,拾古柏之实。纳之玉兔之臼,和以桧华之蜜。”

宋朝有一种独特的“隔火式熏香”。南宋诗人杨万里写过一首《烧香》诗,诗中说:“诗人自炷古龙涎,但令有香不见烟。”,“有香不见烟”便是宋朝式焚香的特点。隔火熏香,散发出来的香味才不致于太过浓烈。宋人焚香,追求的是淡雅清逸的芬芳气息,并不喜欢太浓烈的香味。

香味太浓烈,宋人则认为是俗气的表现。宋人焚香时,如果发觉香味浓烈,便知道是炭火太热,需要添加炭灰,控制火力。如果香味太淡呢,则意味着热量不够,可以将炭灰刮薄,提高温度。因此可以通过控制火力来调节香味的浓淡便成了宋朝隔火熏香的另一个优点了。

两宋香事中的又一项,是制作用来佩带的香珠和香饼。比如“龙涎佩带”,时或称作“软香”。杨皇后《宫词》“近臣夸赐金书扇,御侍争传佩带香”,所咏即是此物。常州武进村前乡南宋墓出土“中兴复古”香饼一枚,背面模印蟠屈向上、身姿相对的两条龙,可知是出自宫禁的“内家香品”。武进村前乡南宋墓共六座,发掘者推测墓主人是官至副相的毗陵公薛极的亲属,那么此枚佩带为宫廷赏赐之物也就顺理成章,也因此而珍重随葬。此外,同是出自村前乡这一组墓葬的还有一枚直径六厘米的圆形香饼,香饼外缘包银,银边打作四季花卉,中有一个用作佩系的小环。它也属于佩带之类的“软香”:或作为香佩系于衣,或用作扇坠。

繁荣的香铺市场。宋代香道兴盛,消费量巨大,面对如此庞大的市场,许多商人纷纷涌入“卖香”的行列中,朝廷还成立了专门管理香料的部门,而且对香料行业的税收也是比较高的。汴梁城中售卖香药的店铺很多,与其他店铺交错林立,《东京梦华录》中记载:“马行北去,乃小货行,时楼大骨传药铺,直抵正系旧封丘门,两行金紫医官药铺,如杜金钩家、曹家、独胜元、山水李家,口齿咽喉药;石鱼儿、班防御、银孩儿、柏郎中家,医小儿;大鞋任家,产科。其余香药铺席、官员宅舍,不欲遍记。”香料是中医药物之一部分,当时药铺售卖的药物中自然也有香料,不仅如此,里面还有卖自世界各地香料,如木香、龙脑、沉香、檀香、丁香、丁香皮等。


清明上河图上画了一家“刘家上色沉檀拣香铺”,从店铺招牌我们可以看出,这家店铺主要是卖沉香、檀香、乳香。“刘家香药铺”毕竟是少数,大多数还是规模比较小的民营香药铺,而且他们一般都聚集在一处,形成了香铺街。这里香料的品类繁多,有计时的印香、焚香的香饼香丸、香囊用的佩香、软香、熏衣香、香珠。或许香街上的小香铺比不上“官家店”,但是它胜在数量多,以家族为根基,世代相承,久而久之竟形成了品牌概念,比如广州的吴家香业,主营龙涎香(合香香品)、心字香、琼香(海南沉香),老字号,质量保证。

宋代香药市场的市场已经成为了“香饽饽”,许多人都看好这个市场,开设了各种与香药相关的铺子,而且这个市场竞争很激烈。卖香这个行业的经济效益是显而易见的,无论是大商人,还是小商贩,都可以从中获取稳定的收入。然而,由于香药市场的井喷,也使得一些质次价高的产品出现,破坏了市场的秩序,故有必要进行监管。

尽管香药在宋代市场颇为兴盛,但其实,比起日本的香道,中国的香文化似乎更为低调和内敛。中国人不像日本人那样把品香当作一种艺术形式,而更多地把香烟看作是生活和陶冶性情的一种方式。(香烟即火烟未散之香。)尽管有许多宋人喜欢烧香,但中国的香烟文化并没有像日本那样形成一个独立的学科。

香道,作为一种引自中国文化的艺术形式,在日本得到了更深层的发展,无论是香道的工具,还是品香的技法,甚至连香炉的制作,日本人都独树一帜,充分展示了他们对于东方香道的理解和创新。在日本,人们更注重闻香的过程,将品香、评香、赏香、赠香、收藏香等充满仪式感的活动纳入日常生活的一部分。

总的来说,中国的香文化虽然没有像日本香道那样的规模和系统,但是其实际的丰富程度和深度是无法忽视的。它的核心内涵,始终是中华的传统文化,自然淡雅、悠远飘逸、便宜实用,符合我们儒家文化的思想,点一炉香,天地、山川、呼吸,自然而然地融为了一体。宋代士人之焚香,追求的不是豪奢,亦非点缀风雅,此中更没有日本“香道”式的仪式化的成分,而是本来保持着的一种生活情趣。“小阁幽窗,是处都香了”,原是宋人咏木犀之句,却也正可移来为两宋香事品题。

要永远记住,香道是我们八百年前的老祖宗留下来的东西,而不是小日本的东西。

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

香道,赏心悦目之事

 



宋赞宁在《大宋僧史略》有这么一段话:“香也者,解秽流芬,令人乐闻也。经中长者请佛,宿夜登楼,手秉香炉,以达信心。明日食时,佛即来至。故知香为信心之使也。”此外,香还有六事。




宋赞宁在《大宋僧史略》有这么一段话:“香也者,解秽流芬,令人乐闻也。经中长者请佛,宿夜登楼,手秉香炉,以达信心。明日食时,佛即来至。故知香为信心之使也。”


这段话对香与佛教作了精辟的概括。解秽,去除污秽,令人喜欢闻。佛教认为香是我们信心的使者,他负责传达我们的心意给佛。所以有“香十德”,把感格鬼神摆在第一,完全符合佛教论述。

此外,香还有六事。



我们既然讲香事,什么叫香事呢?我们一般不提香道,因为在中国,儒家讲仁义之道,仁者爱人,仁义才是道。道家讲阴阳之道,一阴一阳谓之道。

佛教,中观正道,不二法门。除此以外还有什么东西敢称道呢?都是枝微末节。大道是什么境界呢?

茶能入道通道,通禅,香能入道,通道,通大道谓之道,无论从儒释道三个角度来说,都是以追求终极真理为目标,这个才叫道。从这点来说,茶道不是道,香道也不是道。



日本人因为资源缺乏,对于难得之物都如奇珍异宝对待。日本不产沉香,过去只有财力雄厚的武将才有能力搜集一些昂贵的香木。

根据日本记载,日本的第一块沉香是从海上飘来的,被人发现后供养天皇。据资料记载,此香“长3900px,重11.6kg,锥形,是日本最大的香木”,为一段有1300年以上历史的黄熟香。



在中国,这都叫“事”,是一件事,赏心悦目,生活情趣之事,不是什么大道,也不要去神秘化。庄子说,道在屎溺间。道在哪啊,大小便里面。

庄子早就说了的话,道哪里都在。用佛教的话说,法性身遍一切处,这都是道。头头都是道。同样,头头也不是道,否则,你咬一颗青菜就是在咬佛,因为那一棵青菜也是佛的法性身啊。

明白这个道理以后我们再讲香事。我根据自己的理解,以学香事十五年的经验总结,所谓的香事,其实只有六件事。



第一,辨香之事。分辨香,按照《俱舍论》讲的,分析是好香、恶香,是福业所得还是恶业所得,是对身体有利还是对身体有害,这叫辨香。

第二,选香之事。选合适自己用的香来焚。我的心意恭敬虔诚,哪怕一百块钱一根香烧一次,我的心意已经够了,烧完完了,而不用劣质香天天烧,烧一百天,给空气污染给PM2.5再作贡献。



第三,合香之事。自己要懂得搭配,要会把不同的香修合在一起。这个比较难,好在古人的很多方子都在,我们都可以去学。日本香有一个特点,就是合香,不是纯檀香,纯沉香。只有中国人才做纯沉香,纯檀香。



第四,焚香之事。要会焚,会焚香可不是那么简单。比如老山白檀,白檀香,在焚以前,都要把它切割成一片片的薄片,透着光可以看过去的,一丝丝的,油分重的都可以渗出来。

这就跟修行一样,一点点切,一点点割,这是很虔诚的一个修行。这就是香材的准备,焚香之事也不容易。焚香不是一根香往那一插就叫焚香,没有这么简单,用什么香炉,怎么个拿法,烧的时候唱什么偈颂都有规定。

第五,赏香之事。不光是味道,而是还要欣赏香烟的美感和各种焚香的乐趣。香事活动的香道具太多了,有些东西没有香道具就做不出来,比如香烟的美,袅娜多姿,像香的舞蹈,这就要在香的特殊器皿当中才行。



第六,忘香之事。学佛人五蕴皆空,一切都要放下,到最后这一步,就像禅宗的《牧牛图》,人牛俱忘,你不执著于这些东西,超越它,放下它。饭我也吃,我不能不吃饭,就像禅宗说的,终日吃饭却好像没有咬到一粒米。



所以,整个香事是六个部分。辨香、选香、合香、焚香、赏香,最后忘香,真要学香道就要学这六件事。

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

《源氏物语》与日本香道 “Truyện Genji” và Lễ thắp hương Nhật Bản

《源氏物语》是日本的一部古典文学名著,对于日本文学的发展产生过巨大的影响,是日本古典文学的高峰,女作者紫式部是贵族出身,很有才情。后夫死家道中落,被招进到宫中做了皇后的侍读女官。

熏香对于贵族宫廷可谓不可或缺。

源氏物语中就详细记载了

六种熏香的配方以及调配之法

木公子有话说

《源氏物语》是日本的一部古典文学名著,对于日本文学的发展产生过巨大的影响,是日本古典文学的高峰,女作者紫式部是贵族出身,很有才情。后夫死家道中落,被招进到宫中做了皇后的侍读女官。

本书写于具体年代没有确切资料,但很多学者认为应该在一千年前的日本平安时代,它是世界上最早的写实小说,有日本《红楼梦》之称。

木小香的香

涉及三个朝代历时70多年,400多人物以源氏皇子为主线,错综复杂的相互交错着。此时的日本,完全学大唐文化为皇族、贵族、上流社会的必修课。

熏香对于《源氏物语》中浓丽纤巧,精致华美的贵族宫廷可谓一刻不可或缺,高贵的人出现必先有雅致的熏香传来。

李慢慢的香事

《梅枝》卷中那场赛香会精辟地诠释了什么叫“闻香识女人”,源氏大臣的独生女儿明石小女公子要进宫了,大臣的妻妾纷纷送来自己调配的熏香。

源氏随性地请了弟弟萤兵部卿亲王品评这些熏香,萤兵部卿亲王乐得透过这些香物细细测度那些垂帘内的美丽女性,猜测兄长的妻妾容貌如何,品性如何。


香薰虽然已有既定的配方,但各人趣味不同,定分略有异同,或有精于此道者基于原有配方,加入新品,推陈出新,致使香剂与众不同。

源氏和紫姬两人藏在自己的居室里秘密调制的香薰,一个是皇室秘传下来的方法,一个是香剂大师留下的秘方,再加上两人出挑的品味,即使配的同一种香,也各有优劣。


木公子有话说

紫姬是源氏的正夫人,即将入宫的明石女公子的养母。身份重要,尊贵无比,因此她制的熏香品种最多,有“梅花”“黑方”“侍从”三种。萤兵部卿亲王最推崇紫夫人的“梅花”,这是适合春季的熏香,自然受到居住在“春之町”热爱春季的紫夫人的钟爱。

源氏物语中对六种薰物的记录:

源氏独自闭居在离开正屋的一间别室中,悉心调制仁明天皇承和年间秘传下来的两种香剂:“黑方”与“侍从”。

木公子有话说

紫夫人则在正屋与东厢之间的别室深处设一座位,在那里依照八条式部卿亲王的秘方调制香剂。(此为“梅花”)气味爽朗而新鲜,配方分量稍强,故有一种珍奇的香气。

前斋院槿姬送来的“黑方”,毕竟幽雅沉静,与众不同。

住在夏殿里的花散里,闻知各位夫人大家制香,互相竞赛,觉得自己何必挤在里头,与人争长。可见她在制香等事情上也是谦虚退让的。因此她所制的只有一种夏季用的“荷叶”,香气特别幽静,异常芬芳可爱。


住在冬殿里的明石姬,本想调制一种冬季用的“落叶”,但念此香比不上别人,亦甚乏味。因此想起:从前宇多天皇有一种优越的熏衣香调制法,公忠朝臣得其秘传,再加研究精选,制成名香“百步”。她便依照此方调制,香气馥郁,异乎寻常。

一条兼良所著的《尺素往来》之中,记录了这六大熏香的配方以及调配之法:

“沉香,丁子,贝香,薰陆,白檀,麝香等六种,每方捣移而和之。加詹唐,命名梅花;加郁金,命名落叶;加甘松,命名荷叶;加藿香,命名菊花;加零陵,命名侍从;加乳香,命名黑方。此皆发梅檀、沉水之气,吐麝脐、龙涎之熏者也。”


李慢慢的香事

由此可见,六大熏香是在沉香,丁子,贝香,熏陆,白檀和麝香的基础上,添加不同的香料,变化而成具有季节代表性的六种熏香。

随着四季更迭,贵族们所用的熏香也会依次更换。光看这些名字和相应香气的描述,就觉得奇思妙想、幽雅非凡。


黑方、侍从、梅花、荷叶、落叶(未配制)、百步——这些熏香都属于“炼香”,即将磨制成粉末的香材,配以蜂蜜、梅肉、甘葛等“保香”之物,混合、捣制、调配、揉制成大粒的香丸。


保香的材料添加得愈多,留香时间就愈长,如作为熏衣香,便能达到“盈香满袖,隔帘亦可闻”的效果。

其中,“百步”是明石姬在前代源公忠的秘方之上改良而成的一种熏衣香,并不在六大熏香之列。它的胜出,主要在于明石姬出色的自由发挥,使得这种熏香别处心裁,馥郁非常。

而其他人调制的熏香,包括明石姬没有调制的“落叶”和文中没有出现的“菊花”,才是真正的“平安王朝六大熏香”——梅花、荷叶、侍从、菊花、落叶、黑方。


明石姬虽为明石女公子生母,但出身低微却心性高傲,怕与众夫人同列相形见绌,自讨没趣,因而不调制六大名香。她精研了前宇多天皇留下的一种熏衣香,制成名香“百步”。熏衣香最注重制香者个人发挥,萤部卿亲王对明石姬评价是,制此香之人心工最为巧妙。

“侍从”——主要由沉香、丁香、甲香、甘松等香料调配而成,有时也会加入占唐、麝香等香料。侍从的配方可以说是六大熏香中最具变化性的。


传说为乙侍从所制,别名“拾遗补阙”,也被称为“拾遗”。该熏香随调香方式的变化而变化。是秋季的代表熏香。

“侍从”制法最为复杂,最终确定源氏大臣调制的最为优良,这种香剂制法向来只授予女子,让身为男子的源氏得到这法,笔者认为是一种极其暧昧的暗示。


《源氏物语》中的关于焚香、熏香、调香的描写场景很多。可见,一千多年前的日本皇族、贵族及一些上流社会用香也是身份地位的象征。


END -





  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

香道是如何从中国, 流入日本

随后,经贵族学者三条西实隆和将军近臣志野宗信的推动,香道成为室町时代东山文化中与茶道、花道并列的“艺道之花”。现在香道使用的组香大多是江户时代所制的。最原始的香是佛教的供香,因此香是与佛教同时传入日本列岛的。
Sau đó, được thúc đẩy bởi học giả quý tộc Shitaka Sanjonishi và tướng quân Shino Munonobu, lễ thắp hương đã trở thành "bông hoa nghệ thuật" cùng với trà đạo và Ikebana trong văn hóa Higashiyama thời Muromachi. Hầu hết các loại nhang dùng trong lễ thắp hương ngày nay đều được làm từ thời Edo. Hương nguyên thủy nhất là hương Phật giáo nên hương được du nhập vào quần đảo Nhật Bản cùng thời điểm với Phật giáo.

从中国到日本 它都经历了什么?

1

日本香道起始

日本香道文化起源大约于六世纪左右,从此历千年而不绝。不过,日本人讲起香道的历史,第一笔总是“香木传来”的故事。

Văn hóa hương của Nhật Bản bắt nguồn từ khoảng thế kỷ thứ sáu và kéo dài hàng nghìn năm. Tuy nhiên, khi người Nhật nói về lịch sử của trầm hương thì phần đầu tiên luôn là câu chuyện “sự ra đời của gỗ hương”.

推古天皇三年春(596年),有沉木漂至淡路岛,岛人不知是沉香,作为柴薪烧于灶台,香味远飘,于是献之于朝廷。

Vào mùa xuân năm thứ ba triều đại của Hoàng đế Suiko (596), một số trầm hương trôi dạt đến đảo Awaji, người dân trên đảo không biết đó là trầm hương nên đốt trên bếp làm củi tỏa hương thơm bay xa. nên họ đã trình nó lên tòa án.

随后,经贵族学者三条西实隆和将军近臣志野宗信的推动,香道成为室町时代东山文化中与茶道、花道并列的“艺道之花”。在那个华丽的背景下确立的“东洋三道”,犹如三条清流灌注至今。

Sau đó, được thúc đẩy bởi học giả quý tộc Shitaka Sanjonishi và tướng quân Shino Munonobu, lễ thắp hương đã trở thành "bông hoa nghệ thuật" cùng với trà đạo và Ikebana trong văn hóa Higashiyama thời Muromachi. “Ba con đường phương Đông” được thiết lập trên nền tuyệt đẹp đó giống như ba dòng suối trong vắt chảy xuống cho đến ngày nay.

当时“香”又叫“晡烧香”,仅于寺院重要法会活动时,燃香供佛、清净坛场之用。后来“香”从佛坛走入王宫贵族,贵族们将香作为净化居家、头发及衣服薰香的用途,于是焚“香”的风气,逐渐广泛的传开来。

Vào thời đó, “nhang” còn được gọi là “thắp hương vào buổi sáng” chỉ được dùng để thắp hương cho Đức Phật và làm sạch mandala trong những buổi sinh hoạt Phật pháp quan trọng trong chùa. Về sau, “nhang” vào cung và các quý tộc từ bàn thờ Phật giáo Các quý tộc dùng nhang để thanh tẩy nhà cửa, tóc và quần áo. Vì vậy, tục đốt “hương” dần dần được phổ biến rộng rãi.


在奈良时代,香主要用于佛教的宗教礼仪,人们将香木炼制成香,少数也用于薰衣或使室内空气芬芳。

Vào thời Nara, trầm hương chủ yếu được sử dụng trong các nghi lễ tôn giáo của Phật giáo. Người ta tinh chế gỗ trầm hương thành hương, một số ít còn được dùng làm hoa oải hương hoặc để làm thơm không khí trong nhà.

平安时代,香料悄悄走进了贵族的生活,伴随着国风文化的兴起,焚香成了贵族生活中不可或缺的一部分,但香的用途还只是限于作薰物。将各种香木粉末混合,再加入炭粉,最后以蜂蜜调和凝固,这就是所谓的“炼香”。

Trong thời kỳ Heian, gia vị đã lặng lẽ đi vào cuộc sống của giới quý tộc Với sự phát triển của văn hóa dân tộc, việc thắp nhang đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của giới quý tộc, tuy nhiên việc sử dụng nhang trầm vẫn chỉ giới hạn ở việc thắp hương. Trộn các loại bột gỗ thơm, thêm bột than, cuối cùng trộn với mật ong để đông đặc. Đây gọi là "tinh chế hương".

随着季节的更替共制六种薰香——“梅花”、“荷叶”、“侍从”、“菊花”、“落叶”、“黑方”——这都是因贵族的嗜好所需而制的。用香薰衣,在室内燃香,连出游时仍带着香物,贵族们对香的偏好为辉煌的平安王朝更披加了一件华服。薰香的配方现都由平安贵族的后人小心珍藏一代代传下去。

Tổng cộng có sáu loại hương được sản xuất theo sự thay đổi của các mùa - "Hoa mận", "Lá sen", "Người phục vụ", "Hoa cúc", "Lá rụng" và "Quảng trường đen" - tất cả đều dựa trên sở thích của giới quý tộc. Họ sử dụng quần áo có mùi thơm, đốt hương trong nhà và thậm chí còn mang theo hương trầm khi đi du lịch của giới quý tộc đã tạo thêm trang phục sang trọng hơn cho triều đại Heian huy hoàng. Các công thức làm hương hiện nay được con cháu của các quý tộc Heian sưu tầm và truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác một cách cẩn thận.

到了镰仓、室町时代,贵族衰败,武士当权。一种纯粹对香的爱好的风气滋长了起来。建立在“善”的精神之上,武士尊崇香的幽远枯淡。同一时期,佛教中密教信仰与净土禅的发展,绘画中水墨画的出现等使这种强调精神性的风潮影响不断扩大。

Vào thời Kamakura và Muromachi, giới quý tộc suy tàn và samurai lên nắm quyền. Một tình yêu thuần khiết dành cho hương thơm ngày càng lớn dần. Dựa trên tinh thần “lòng thiện”, các samurai tôn trọng sự xa xôi, nhẹ nhàng của hương trầm. Trong cùng thời kỳ, sự phát triển của tín ngưỡng bí truyền và Thiền tông Tịnh độ trong Phật giáo, sự xuất hiện của tranh mực trong hội họa, v.v., đã làm cho ảnh hưởng của xu hướng nhấn mạnh tâm linh này tiếp tục mở rộng.

2

日本香道兴盛

香料越制越精细,闻香分香道具的改良进一步加快了香的普及。香的艺术性也开始逐步展现出来,从不少的和歌或物语文学作品中可看到对闻香的着重描绘。

Gia vị càng tinh tế thì dụng cụ ngửi và phân chia hương càng tốt đã càng đẩy nhanh sự phổ biến của hương. Nghệ thuật thắp hương cũng bắt đầu dần lộ rõ ​​từ nhiều bài hát Nhật Bản hay tác phẩm văn học monogatari, chúng ta có thể thấy sự nhấn mạnh vào mùi hương.

当时还有比试自己所藏的上等香的活动,而流行的连歌会也在一边燃香的环境下进行。“焚继香”与赛香的活动就是现行香道的雏形。

Vào thời điểm đó, có các hoạt động để kiểm tra hương tốt nhất mà một người sở hữu, và các cuộc tụ họp phổ biến được tổ chức trong khi thắp hương. Hoạt động “đốt Jixiang” và tranh hương là nguyên mẫu của con đường thắp hương hiện nay.

以足利义政为中心的东山文化将闻香与茶道、连歌密切联系了起来。香道二大流派始祖——御家流的三条西实隆与志野流的志野宗信——最终确立了香道的基础。

Văn hóa Higashiyama, tập trung vào Ashikaga Yoshimasa, có mối liên hệ chặt chẽ giữa hương thơm với trà đạo và biểu diễn. Những người sáng lập hai trường phái hương lớn—Sanjonishi Shitaka của Oie-ryu và Shino Munebu của Shino-ryu—cuối cùng đã thiết lập nền tảng của việc thực hành hương.

现在香道使用的组香大多是江户时代所制的。美丽的小道具以及精巧的盘物使的香道更为女性所喜好。

Hầu hết các loại nhang dùng trong lễ thắp hương ngày nay đều được làm từ thời Edo. Đạo cụ đẹp mắt và những món ăn tinh tế khiến hương trầm được phụ nữ ưa chuộng hơn.


町人阶层的兴起使香道也频频出现在平民的文化生活中,香道的传播更广泛了。然而,明治时期由于西方文化的侵入,作为日本传统文化的香道一度衰退,再次成为只有上流阶层参与的高级嗜好。

Sự trỗi dậy của tầng lớp thị dân khiến cho nghi lễ thắp hương xuất hiện thường xuyên trong đời sống văn hóa của người dân thường, nghi lễ thắp hương ngày càng lan rộng. Tuy nhiên, do sự xâm lấn của văn hóa phương Tây vào thời Minh Trị, hương trầm vốn là một nét văn hóa truyền thống của Nhật Bản đã suy tàn trong một thời gian và một lần nữa nó lại trở thành thú vui cao cấp mà chỉ có tầng lớp thượng lưu mới tham gia.

二战后,随着花道、茶道的振兴,香道也向一般平民打开了大门。

Sau Thế chiến thứ hai, với sự hồi sinh của nghệ thuật cắm hoa và trà đạo, lễ thắp hương cũng mở cửa cho người dân bình thường.

那个时候,日本人宴请宾客时,必须要插花、焚香、茶点三样具足,才算是合乎待客的礼节。现今,香道、茶道、华道虽然各自发展出一套细致高深的礼仪轨则,各有各的流派,但从其所表现出“沉”、“静”、“定”的品味看来,这三种传统文化的精神意境,受到佛教禅宗很大的影响。

Vào thời đó, khi tiếp đãi khách, người Nhật phải cắm hoa, thắp hương và uống trà, đây được coi là nghi thức hiếu khách. Ngày nay, mặc dù nghi lễ thắp hương, trà đạo, cắm hoa đều đã phát triển một bộ quy tắc nghi thức chi tiết và sâu sắc, và mỗi nghi thức đều có trường phái riêng, nhưng xét về hương vị của “trầm tích”, “tĩnh lặng” và “trầm tích” được thể hiện bởi họ, những quan niệm tâm linh về ba nền văn hóa truyền thống chịu ảnh hưởng rất lớn của Thiền tông.

他们还把香分为“六国五味”。

Người ta còn chia hương thành “sáu nước, năm vị”.

根据香木的香质与味道,分为酸、甜、苦、辣、咸五种。也就是所谓的五味。又根据香木中树脂的质与量,又分为伽罗、罗国、真那伽、真南蛮、寸闻多罗六种,也就是六国。

Theo mùi thơm và vị của gỗ thơm, người ta chia làm 5 loại: chua, ngọt, đắng, cay và mặn. Đó chính là cái gọi là ngũ vị. Theo chất lượng và số lượng nhựa trong gỗ thơm, nó được chia thành sáu loại: Jiala, Luo, Zhennaga, Zhennanman và Cunwentolo, tức là Sáu vương quốc.

3

中国香道简史

在中国,到了盛唐,熏香已经很普遍了,香道也达到了很高的水平。五代的罗隐有一首诗写道:“沉水良材食柏珍,博山炉暖玉楼春。怜君亦是无端物,贪作馨香忘却身。”

Ở Trung Quốc, vào thời nhà Đường thịnh vượng, hương đã rất phổ biến và nghệ thuật hương đã đạt đến trình độ rất cao. Luo Yin, một nhà thơ thời Ngũ Đại, đã viết trong một bài thơ: “Vật tốt chìm vào nước để nuôi Baizhen, và lò nung ở Boshan sưởi ấm mùa xuân trong nhà ngọc. Thương hại nhà vua cũng là vô lý, và ông là tham hương thơm mà quên mất thân xác”.

进入宋代,由于士大夫对物质生活的高标准严要求,又从精神层面着力倡导和提升,中国传统文化中的琴棋书画以及美食、酒、茶等都完成了奠基,呈现出博大雄浑的态势。

熏香至此也成了一门艺术,达官贵人和文人墨客经常相聚闻香,并制定了最初的仪式。

最原始的香是佛教的供香,因此香是与佛教同时传入日本列岛的。唐代鉴真和尚东渡,不仅把佛教传到日本,同时也带去了与佛教有密切关系的熏香文化。


在南宋初期,日本皇室成员和贵族频频到中国来开展外交活动,并从浙江天目山带走了福建建窑烧制的茶盏和完整的茶道典仪。

然而在熏香文化发源地的中国大陆,唐宋以后的一千年里,特别是清嘉道以降,由于战乱频仍,士大夫的精神生活趋于粗疏萎顿,香席的仪式与诗、词、乐、舞、棋等纯粹的艺术形式一样也日渐式微。

这炉香传至清末,终于在风雨飘摇中火尽灰冷了。而日本影响较深的台湾地区,倒至今还有少数人在研究香道,他们更希望与大陆的文化人或香道爱好者一起交流并将其发扬光大。

4

香道在中国和日本的流传历史

在中国:

1、中国人用香是很早的,远自即有,汉代之前用香以汤沐香、礼仪香为主。

2、汉魏六朝则流行道家学说,博山式的熏香文化大行其道。

3、隋唐五代不仅用香风气大盛,又因为东西文明的融合,更丰富了各种形式的行香诸法。

4、宋元时,品香与斗茶、插花、挂画并称,为上流社会优雅生活中怡情养性的‘四般闲事’。专门研究香的来源、载体、工具和制香法的各式香书、香谱也在此时出现。

5、至明代,香学又与理学、佛学结合为“坐香”与“课香”,成为丛林禅修与勘验学问的一门功课。佛门与文人营建香斋、静室与收藏宣德炉成为时尚。

6、清三代盛世,行香更加深入日常生活,炉、瓶、盒三件一组的书斋案供以及香案、香几成为文房清玩的典型陈设。

7、但到后来,随着国势的衰退及西方文化的侵入,香道日渐退出贵族和文人的清闲生活。


在日本:

1、奈良时代(始于710年):香主要作为佛教的供香,少数用于薰衣或清新室内,受中国盛唐影响。

2、平安时代(始于794年):贵族们喜欢上了焚香,但只限于将其用于薰物。

3、镰仓、室町时代:在广大町民、武士阶层中传播开来。

4、江户时代:“香道”正式成为一门艺术,且作为一个生活体系得到完全的创设。

5、明治时期:由于西方文化的侵入,香道一度衰退,再次成为上流阶层的高雅品赏。

6、二战后:与花道、茶道一起得到普遍性的兴盛。

5

中国香道与日本香道

由于日本人的性格使然,他们常常让一些看似平常的东西发挥到极致。日本香道只烧单品香,而在中国香道确实以合香为主,单品香只是入门。

日本现在流行的香道形式,主要是借鉴了唐宋时期隔火熏香的方式和方法,但内在的追求和熏香的过程及香品的内涵是不同的,他们有着自己独到的见解。

因为日本香道更多的追求是形式,重过程。

而中国除了过去的“斗香”以外,更重视的还是身心的陶冶与养护,整个香道过程体现的是中国文化的深邃、委婉、含蓄,是一个天人合一的过程。


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

日本香道


香道是日本的一种传统艺术。香道与花道、茶道并称日本的“雅道”。日本闻香习俗源于中国,中国很早就有焚香沐浴、妇女使用香袋和寺院焚香祭祀的习惯。日本最先是将这些习惯照搬回去,但是,由于生活环境和条件不同,日常生活中的用香没有得到推广,只有寺院的焚香兴盛起来。“燃我一生之忧伤,换你一丝之感悟”,行业代表泓森道这样总结到。

Lễ thắp hương là một nghệ thuật truyền thống của Nhật Bản. Lễ thắp hương, cắm hoa và trà đạo còn được gọi là “lễ trang trọng” ở Nhật Bản. Tục ngửi hương của người Nhật có nguồn gốc từ Trung Quốc từ lâu đã có thói quen thắp hương khi tắm rửa, phụ nữ dùng túi đựng, chùa thắp hương để cúng tế. Nhật Bản là quốc gia đầu tiên sao chép lại những thói quen này. Tuy nhiên, do môi trường, điều kiện sống khác nhau nên việc sử dụng nhang trong đời sống hàng ngày không được phát huy, chỉ có việc thắp hương trong chùa phát triển mạnh mẽ. Đại diện ngành Hong Sendao kết luận: “Hãy đốt cháy nỗi buồn của cuộc đời tôi và cho bạn một chút hiểu biết sâu sắc”.

从香料的熏点、涂抹、喷洒所产生的香气、烟形中,形成令人愉快、舒适、安详的气氛。配合富于艺术性的香道具、香道生活环境的布置、香道知识的充实,再加上典雅清丽的点香、闻香手法,经由以上种种引发回忆或联想,创造出相关的文学、哲学、艺术的作品。使人们的生活更丰富、更有情趣的一种修行法门,就叫做香道。

香道中除了我们一直在探讨的沉檀香品之外,还有一些以纯植物香料调和制成的香品,我们把它们称为合香。在日本香道称之为“熏衣”。人们用这些香味独特,香气扑鼻的合香香品用来熏点居室,改善环境空气。也用这些香品来熏染自己的衣物,以达到香熏的效果。

香是自盛唐僧人鉴真东渡时传入日本的,日本古典名著《源氏物语》多次提到的熏香盛会,就是描述贵族们学习“唐人”的样子,经常举行“香会”或称之为“赛香”的熏香鉴赏会。这也是唐朝的熏香又经“和风”熏陶而形成的一种风习。15世纪,京都进入了东山文化时代,在精通技艺的足利义政将军的支持与庇护下,今日日本香道的基础大体上已奠定了。



Từ mùi thơm và hình dạng khói được tạo ra bởi quá trình khử trùng, bôi và phun gia vị, một bầu không khí dễ chịu, thoải mái và yên bình được hình thành. Với các đạo cụ thắp hương nghệ thuật, cách bố trí môi trường sống của hương, sự phong phú về kiến ​​thức về hương cũng như kỹ thuật thắp và ngửi hương trang nhã, trang nhã, những điều trên có thể khơi gợi ký ức hoặc liên tưởng và tạo nên những tác phẩm văn học, triết học, nghệ thuật liên quan. . Một phương pháp tu tập làm cho cuộc sống con người trở nên phong phú và thú vị hơn được gọi là con đường thắp hương.

Ngoài các sản phẩm gỗ đàn hương mà chúng ta vừa bàn đến, còn có một số sản phẩm nhang được làm từ gia vị thực vật nguyên chất mà chúng ta gọi là hương tổng hợp. Ở Nhật Bản, hương được gọi là "hoa oải hương". Mọi người sử dụng những sản phẩm hương tổng hợp độc đáo và có mùi thơm này để khuếch tán ngôi nhà của họ và cải thiện không khí xung quanh. Ngoài ra, hãy sử dụng những loại nước hoa này để nhuộm quần áo của chính bạn để đạt được hiệu quả thơm.

Hương được du nhập vào Nhật Bản khi nhà sư Jianzhen của nhà Đường du hành về phía đông. Việc thắp hương được nhắc đến nhiều lần trong tác phẩm kinh điển Nhật Bản “Truyện Genji” mô tả cách các quý tộc học hỏi từ “người Đường” và thường tổ chức các buổi “tụ hương”. hay “tụ hương”. Đây cũng là phong tục được hình thành do hương trầm của nhà Đường và ảnh hưởng của “gió dịu”. Vào thế kỷ 15, Kyoto bước vào thời đại văn hóa Higashiyama. Dưới sự hỗ trợ và bảo vệ của tướng Ashikaga Yoshimasa, người thông thạo các kỹ năng, nền tảng của lễ thắp hương Nhật Bản ngày nay đã cơ bản được đặt ra.

欣赏方式

从艺术和信仰的角度欣赏香料,并以此求得意境上的美和精神的寄托与享受的活动称作香道,是日本的一种传统艺术。日本闻香习俗源于中国,中国很早就有焚香沐浴、妇女使用香袋和寺院焚香祭祀的习惯。日本最先是将这些习惯照搬回去,但是,由于生活环境和条件不同,日常生活中的用香没有得到推广,只有寺院的焚香兴盛起来。因此也可以说,日本的香道直接源于佛教香事。镰仓时代三条西实隆,曾搜集各类名香66种,常聚亲朋于家中闻香取乐。这里所讲的闻香,已不是焚香之类的俗习,而是闻“香盒”和“香炉”,即把各种香料切片分置于香盒和香炉中,供人闻品。“闻香盒”和“闻香炉”由此而来。三条开创了日本闻香之始,所以有“香道鼻祖”之称。后来,闻香成为一种教养、一种美的享受和精神上的寄托,这就是纯粹的香道了。明治维新以后,香道由贵族阶层普及到了民间,并且作为民间风俗艺术被人们所承认。这一时期,由于日本的开放,香料的种类空前繁多。第二次世界大战后,香道作为一种民族风俗艺术,虽说保留下来,但实际上并不流行。香道工具有:香盆、香盒、香札、香匙、香箸、莺针(用于刺香包的针)、火箸、试香盘,割香台、以及闻香炉等。常见的香道仪式由3种,即:竞马香、十种香和组香。竞香要求香道仪式的人必须根据香的气味依次在答题用的香牌上逐一写出某香属于试香时使用的哪一种香。

Phương pháp đánh giá cao

Hoạt động thưởng thức các loại gia vị từ góc độ nghệ thuật và tín ngưỡng, đồng thời sử dụng nó để đạt được vẻ đẹp nghệ thuật cũng như nguồn thức ăn và niềm vui tinh thần được gọi là lễ thắp hương, là một nghệ thuật truyền thống của Nhật Bản. Tục ngửi hương của người Nhật có nguồn gốc từ Trung Quốc từ lâu đã có thói quen thắp hương khi tắm rửa, phụ nữ dùng túi đựng, chùa thắp hương để cúng tế. Nhật Bản là quốc gia đầu tiên sao chép lại những thói quen này. Tuy nhiên, do môi trường, điều kiện sống khác nhau nên việc sử dụng nhang trong đời sống hàng ngày không được phát huy, chỉ có việc thắp hương trong chùa phát triển mạnh mẽ. Vì vậy, cũng có thể nói rằng hương Nhật Bản có nguồn gốc trực tiếp từ hương Phật giáo. Vào thời Kamakura, Shitaka Sanjo Nishi đã sưu tập 66 loại hương nổi tiếng và thường tụ tập người thân, bạn bè tại nhà để ngửi hương cho vui. Việc ngửi hương được đề cập ở đây không còn là tục lệ như đốt hương mà là ngửi “hộp hương” và “lư hương”, tức là các loại gia vị được thái mỏng, đặt trong hộp nhang, lư hương để người ta ngửi và ngửi. nếm. Đây là nơi ra đời của “hộp thơm” và “lò đốt có mùi”. Sanjo là người sáng tạo ra hương đầu ở Nhật Bản nên được mệnh danh là “người khởi xướng hương”. Về sau, ngửi hương thơm đã trở thành một loại giáo dục, một loại hưởng thụ đẹp đẽ và nuôi dưỡng tinh thần. Đây là cách thưởng thức hương thơm thuần khiết. Sau thời Minh Trị Duy tân, lễ thắp hương lan rộng từ tầng lớp quý tộc đến bình dân và được công nhận là một nghệ thuật phong tục dân gian. Trong thời kỳ này, do Nhật Bản mở cửa nên có nhiều loại gia vị chưa từng có. Sau Thế chiến thứ hai, hương như một phong tục và nghệ thuật dân tộc vẫn được bảo tồn, nhưng nó không thực sự phổ biến. Dụng cụ làm hương bao gồm: Nồi hương, hộp nhang, cây nhang, thìa hương, đũa hương, kim châm hương (kim dùng để đâm chùy hương), đũa lửa, đĩa thử hương, đế cắt nhang, lư hương. Có ba loại hương nghi lễ phổ biến là: hương đua ngựa, hương mười loại và hương nhóm. Cuộc thi thắp hương yêu cầu người tham gia lễ thắp hương phải ghi vào thẻ nhang dùng để trả lời lần lượt các câu hỏi theo mùi hương dùng trong thi hương là loại hương nào.


历史发展

日本香道文化起源大约于六世纪左右。从夕阳里,从海西头,三桅船载来了唐朝的“香文化”。从此,香气缥缈于推崇雅文化的日本,历千年而不绝。不过,日本人讲起香道的历史,第一笔总是“香木传来”的故事。据《日本书纪》记载,推古天皇三年春(596年),有沉木漂至淡路岛,岛人不知是沉香,作为柴薪烧于灶台,香味远飘,于是献之于朝廷。随后,经贵族学者三条西实隆和将军近臣志野宗信的推动,香道成为室町时代东山文化中与茶道、花道并列的“艺道之花”。在那个华丽的背景下确立的“东洋三道”,犹如三条清流灌注至今。当时“香”又名“晡烧香”,仅于寺院重要法会活动时,燃香供佛、清净坛场之用。后来“香”从佛坛走入王宫贵族,贵族们将香作为净化居家、头发及衣服薰香的用途,于是焚“香”的风气,逐渐广泛的传开来。

在奈良时代,香主要用于佛教的宗教礼仪,人们将香木炼制成香,少数也用于薰衣或使室内空气芬芳。

平安时代,香料悄悄走进了贵族的生活,伴随着国风文化的兴起,焚香成了贵族生活中不可或缺的一部分,但香的用途还只是限于作薰物。将各种香木粉末混合,再加入炭粉,最后以蜂蜜调和凝固,这就是所谓的“炼香”。随着季节的更替共制六种薰香——“梅花”、“荷叶”、“侍从”、“菊花”、“落叶”、“黑方”——这都是因贵族的嗜好所需而制的。用香薰衣,在室内燃香,连出游时仍带着香物,贵族们对香的偏好为辉煌的平安王朝更披加了一件华服。薰香的配方现都由平安贵族的后人小心珍藏一代代传下去。

到了镰仓、室町时代,贵族衰败,武士当权。一种纯粹对香的爱好的风气滋长了起来。建立在“善”的精神之上,武士尊崇香的幽远枯淡。同一时期,佛教中密教信仰与净土禅的发展,绘画中水墨画的出现等使这种强调精神性的风潮影响不断扩大。

香料越制越精细,闻香分香道具的改良进一步加快了香的普及。香的艺术性也开始逐步展现出来,从不少的和歌或物语文学作品中可看到对闻香的着重描绘。当时还有比试自己所藏的上等香的活动,而流行的连歌会也在一边燃香的环境下进行。“焚继香”与赛香的活动就是现行香道的雏形。以足利义政为中心的东山文化将闻香与茶道、连歌密切联系了起来。香道二大流派始祖——御家流的三条西实隆与志野流的志野宗信——最终确立了香道的基础。

现在香道使用的组香大多是江户时代所制的。美丽的小道具以及精巧的盘物使的香道更为女性所喜好。町人阶层的兴起使香道也频频出现在平民的文化生活中,香道的传播更广泛了。然而,明治时期由于西方文化的侵入,作为日本传统文化的香道一度衰退,再次成为只有上流阶层参与的高级嗜好。二战后,随着花道、茶道的振兴,香道也向一般平民打开了大门,御家流与志野流的继承人们正在努力着日益扩大香道的影响。

Lịch sử phát triển

Văn hóa hương của Nhật Bản có nguồn gốc từ khoảng thế kỷ thứ sáu. Từ lúc mặt trời lặn, từ cuối biển Tây, con tàu ba cột buồm mang theo “văn hóa hương” của nhà Đường. Kể từ đó, hương thơm này đã tồn tại ở Nhật Bản, nơi coi trọng nền văn hóa thanh lịch và đã tồn tại hàng nghìn năm. Tuy nhiên, khi người Nhật nói về lịch sử của trầm hương thì phần đầu tiên luôn là câu chuyện “sự ra đời của gỗ hương”. Theo “Nihon Shoki”, vào mùa xuân năm thứ ba triều đại của Hoàng đế Suiko (596), một số trầm hương đã trôi dạt đến đảo Awaji mà người dân trên đảo không biết đó là trầm hương nên họ đốt trên bếp làm củi. hương thơm lan xa nên họ trình lên triều đình. Sau đó, được thúc đẩy bởi học giả quý tộc Shitaka Sanjonishi và tướng quân Shino Munonobu, lễ thắp hương đã trở thành "bông hoa nghệ thuật" cùng với trà đạo và Ikebana trong văn hóa Higashiyama thời Muromachi. “Ba con đường phương Đông” được thiết lập trên nền tuyệt đẹp đó giống như ba dòng suối trong vắt chảy xuống cho đến ngày nay. Vào thời đó, “nhang” còn được gọi là “thắp hương vào buổi sáng” chỉ được dùng để thắp hương cho Đức Phật và lau chùi mandala trong những buổi sinh hoạt Phật pháp quan trọng ở các chùa. Về sau, “nhang” vào cung và các quý tộc từ bàn thờ Phật giáo Các quý tộc dùng nhang để thanh tẩy nhà cửa, tóc và quần áo. Vì vậy, tục đốt “hương” dần dần được phổ biến rộng rãi.

Vào thời Nara, trầm hương chủ yếu được sử dụng trong các nghi lễ tôn giáo của Phật giáo. Người ta tinh chế gỗ trầm hương thành hương, một số ít còn được dùng làm hoa oải hương hoặc để làm thơm không khí trong nhà.

Trong thời kỳ Heian, gia vị đã lặng lẽ đi vào cuộc sống của giới quý tộc Với sự phát triển của văn hóa dân tộc, việc thắp nhang đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của giới quý tộc, tuy nhiên việc sử dụng nhang trầm vẫn chỉ giới hạn ở việc thắp hương. Trộn các loại bột gỗ thơm, thêm bột than, cuối cùng trộn với mật ong để đông đặc. Đây gọi là "tinh chế hương". Tổng cộng có sáu loại hương được sản xuất theo sự thay đổi của các mùa - "Hoa mận", "Lá sen", "Người phục vụ", "Hoa cúc", "Lá rụng" và "Quảng trường đen" - tất cả đều dựa trên sở thích của giới quý tộc. Họ sử dụng quần áo có mùi thơm, đốt hương trong nhà và thậm chí còn mang theo hương trầm khi đi du lịch của giới quý tộc đã tạo thêm trang phục sang trọng hơn cho triều đại Heian huy hoàng. Các công thức làm hương hiện nay được con cháu của các quý tộc Heian sưu tầm và truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác một cách cẩn thận.

Vào thời Kamakura và Muromachi, giới quý tộc suy tàn và samurai lên nắm quyền. Một tình yêu thuần khiết dành cho hương thơm ngày càng lớn dần. Dựa trên tinh thần “lòng thiện”, các samurai tôn trọng sự xa xôi, nhẹ nhàng của hương trầm. Trong cùng thời kỳ, sự phát triển của tín ngưỡng bí truyền và Thiền tông Tịnh độ trong Phật giáo, sự xuất hiện của tranh mực trong hội họa, v.v., đã làm cho ảnh hưởng của xu hướng nhấn mạnh tâm linh này tiếp tục mở rộng.

Gia vị càng tinh tế thì dụng cụ ngửi và phân chia hương càng tốt đã càng đẩy nhanh sự phổ biến của hương. Nghệ thuật thắp hương cũng bắt đầu dần lộ rõ ​​từ nhiều bài hát Nhật Bản hay tác phẩm văn học monogatari, chúng ta có thể thấy sự nhấn mạnh vào mùi hương. Vào thời điểm đó, có các hoạt động để kiểm tra hương tốt nhất mà một người sở hữu, và các cuộc tụ họp phổ biến được tổ chức trong khi thắp hương. Hoạt động “đốt Jixiang” và tranh hương là nguyên mẫu của con đường thắp hương hiện nay. Văn hóa Higashiyama, tập trung vào Ashikaga Yoshimasa, có mối liên hệ chặt chẽ giữa hương thơm với trà đạo và biểu diễn. Những người sáng lập hai trường phái hương lớn—Sanjonishi Shitaka của Oie-ryu và Shino Munebu của Shino-ryu—cuối cùng đã thiết lập nền tảng của việc thực hành hương.

Hầu hết các loại nhang dùng trong lễ thắp hương ngày nay đều được làm từ thời Edo. Đạo cụ đẹp mắt và những món ăn tinh tế khiến hương trầm được phụ nữ ưa chuộng hơn. Sự trỗi dậy của tầng lớp thị dân khiến cho nghi lễ thắp hương xuất hiện thường xuyên trong đời sống văn hóa của người dân thường, nghi lễ thắp hương ngày càng lan rộng. Tuy nhiên, do sự xâm lấn của văn hóa phương Tây vào thời Minh Trị, hương trầm vốn là một nét văn hóa truyền thống của Nhật Bản đã suy tàn trong một thời gian và một lần nữa nó lại trở thành thú vui cao cấp mà chỉ có tầng lớp thượng lưu mới tham gia. Sau Thế chiến thứ hai, với sự hồi sinh của nghệ thuật cắm hoa và trà đạo, lễ thắp hương cũng mở cửa cho người dân bình thường. Những người kế vị Miie-ryu và Shino-ryu đang nỗ lực mở rộng tầm ảnh hưởng của lễ thắp hương.

香道种类

十种香是组香的基础。任何形式的组香都是一种香变化的结果。具体做法是:1.首先选出底香.。2.用三种香同底香搭配试香。3.将三种香各分为三份,共九份。另加上一份没有参加过试香的香,共十份。然后打乱顺序 4.参加仪式者根据香味,判断该香属于试香时使用的哪一种香,以猜中多数决胜负。

还有一种香道仪式名组香。组香必须使用两种以上的香,以文学作品和诗人的情感为基础,将其已经体现在香的创作之中。例如:“古今香”必须由莺、蛙、歌三部分组成,所以必须首先相应地选三种香代表莺、蛙、歌。将代表莺、蛙的香各分成五包,首先取其中的任一份参加试香。闻“古今香”的人,脑子里必须反映出《古今集》(古诗集)中的诗歌,为香增添了诗意。今天日本的组香方法约有七百多种,而每一组香都是极其复杂的组合。可以说日本的香道与文学有着十分密切的联系。

Các loại hương

Mười loại hương là cơ sở làm nên hương. Bất kỳ dạng thành phần mùi hương nào cũng là kết quả của sự thay đổi mùi hương. Phương pháp cụ thể là: 1. Đầu tiên hãy chọn hương thơm cơ bản. 2. Sử dụng ba loại nước hoa để kiểm tra mùi thơm với hương thơm cơ bản. 3. Chia mỗi loại hương thành ba phần, tổng cộng có chín phần. Cộng thêm một nén nhang chưa thử, tổng cộng là mười nén nhang. Sau đó phá vỡ trật tự 4. Những người tham gia buổi lễ sẽ đánh giá dựa trên mùi hương mà loại hương được sử dụng trong quá trình thử hương và người chiến thắng sẽ được xác định bằng cách đoán nhiều nhất.

Ngoài ra còn có một loại nghi lễ thắp hương gọi là hương tập thể. Hương phải dùng từ hai nén hương trở lên, tùy theo tác phẩm văn học, cảm xúc của thi sĩ đã được thể hiện trong việc sáng tác hương. Ví dụ: “Hương cổ và hiện đại” phải gồm có ba phần: chim chích, ếch và tiếng hót, vì vậy trước tiên bạn phải chọn ba loại hương tượng trưng cho chim chích, ếch và tiếng hót. Mỗi nén nhang tượng trưng cho chim chích và ếch chia thành năm gói, trước tiên lấy một gói bất kỳ để tham gia thi hương. Người ngửi thấy “Hương Gujin” phải ngẫm nghĩ những bài thơ trong “Gujin Ji” (tuyển thơ cổ) trong tâm trí, thêm hương thơ cho hương. Ngày nay, ở Nhật Bản có hơn 700 phương pháp lắp ráp hương và mỗi nhóm hương là một sự kết hợp vô cùng phức tạp. Có thể nói, hương trầm và văn học Nhật Bản có mối liên hệ rất chặt chẽ.

六国五味

六世纪左右,“香”文化从寺院走入王宫贵族,乃至平安时期衍生出“薰物”(所谓薰物是混合各种香料而成),成为人人以闻香为乐的流行风尚,“香”文化于是与人的生活紧密结合,成为日本传统文化的代表之一。

镰仓时代(一一九二~一三三三)香木的自然香取代“薰物”,尤其将士们出征打仗前,皆以沉香作为定神的宝物,甚至将其薰入盔甲,帮助醒脑提神,有利于征战沙场,因此“香”也成为权势者的玩物。室町时代(一三三三~一四六七),有许多权势者,爱香如命,为了搜集各式各样的名香,藉著权利之便,从中得到不少价值非凡的香。甚至于聚会时,彼此将搜集的名香,一一点燃,并互相评监香味的胜劣,这就是香道的雏型。及至东山文化时期,香道品监风气更盛,此时与茶道、华道并列为重要的社交活动文化。

及至江户时代(一六二五~一八六八),人们流行结合数种香木,表现古典诗歌、故事、传说的文学性,及四季风景意境的“组香”,因此“香道具”也越来越精致,越来越讲究,而此时的香道才算是进入完备期。

不过事实上,古人宴请宾客时,必须要插花、焚香、茶点三样具足,才算是合乎待客的礼节。现今,香道、茶道、花道虽然各自发展出一套细致高深的礼仪轨则,各有各的流派,但从其所表现出“沉”、“静”、“定”的品味看来,这三种传统文化的精神意境,受到佛教禅宗很大的影响。

六国五味具体是指:根据香木的香质与味道,分为酸、甜、苦、辣、咸五种。也就是所谓的五味。另外,根据香木中树脂的质与量,又分为伽罗、罗国、真那伽、真南蛮、寸闻多罗六种,也就是六国。以上总称为六国五味。


Sáu vương quốc và năm hương vị
Khoảng thế kỷ thứ VI, văn hóa “hương” lan rộng từ chùa chiền đến cung điện và giới quý tộc, và thậm chí đến thời Heian, “hương” đã ra đời (cái gọi là hương là hỗn hợp của nhiều loại gia vị), trở thành một xu hướng phổ biến trong giới trẻ. mọi người cùng thưởng thức hương thơm. Văn hóa “thơm” đã gắn bó chặt chẽ với đời sống con người và đã trở thành một trong những đại diện của văn hóa truyền thống Nhật Bản.
Vào thời Kamakura (1192-1333), hương thơm tự nhiên của trầm hương đã thay thế “nhang”. Đặc biệt trước khi binh lính ra trận, họ đã sử dụng trầm hương như một báu vật an thần, thậm chí còn xông vào áo giáp để giúp tinh thần sảng khoái. có lợi cho chiến trường nên “hương” cũng đã trở thành thú chơi của kẻ có quyền thế. Vào thời Muromachi (1333-1467), có rất nhiều người quyền lực, yêu hương như mạng sống. Để sưu tầm các loại hương nổi tiếng, họ đã dùng quyền lực của mình để thu được nhiều hương có giá trị. Ngay cả trong những buổi tụ họp, nhau cũng sẽ thắp từng nén hương nổi tiếng mà họ đã sưu tầm được và đánh giá chất lượng của nhau. Đây là nguyên mẫu của lễ thắp hương. Trong thời kỳ Văn hóa Đông Sơn, phong tục dâng hương càng trở nên phổ biến. Vào thời điểm này, nó được liệt kê là một nét văn hóa sinh hoạt xã hội quan trọng cùng với trà đạo và lễ cắm hoa.
Đến thời Edo (1625-1868), việc kết hợp nhiều loại gỗ hương đã trở nên phổ biến để thể hiện tính chất văn chương của các bài thơ, truyện, truyền thuyết cổ điển và quan niệm nghệ thuật về phong cảnh bốn mùa. cũng ngày càng trở nên tinh tế và tinh tế hơn, lúc này con đường hương thơm đã bước vào giai đoạn hoàn thiện.
Nhưng thực tế, người xưa khi tiếp đãi khách phải cắm hoa, thắp hương, uống trà, đây được coi là nghi thức hiếu khách. Ngày nay, mặc dù nghi lễ thắp hương, trà đạo và cắm hoa đều phát triển một bộ quy tắc nghi thức chi tiết và sâu sắc và mỗi nghi thức đều có trường phái riêng, từ hương vị “trầm tích”, “tĩnh lặng” và “trầm tích” được chúng thể hiện, ba quan niệm tâm linh của nền văn hóa truyền thống này chịu ảnh hưởng rất lớn từ Thiền tông.
Lục Quốc Ngũ Hương đề cập cụ thể đến: Theo hương thơm và vị của gỗ thơm chia làm năm loại: chua, ngọt, đắng, cay và mặn. Đó chính là cái gọi là ngũ vị. Ngoài ra, theo chất lượng và số lượng nhựa trong gỗ thơm, nó được chia thành sáu loại: Jia Luo, Luo Guo, Zhen Naga, Zhen Nanman và Cunwen Duoluo, tức là Lục quốc. Trên đây gọi chung là Lục Quốc và Ngũ Hương.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS